Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 590. Sông Trường Giang sóng sau xô sóng trước 1

Chính mắt nhìn thấy Tống Sở động tác lưu loát chỉ dung một khoản thời gian ngắn, đã làm thí nghiệm thành công, trên mặt mỗi người ở chỗ này đều viết ra một chữ chịu thua thật lớn.
Ông Ngụy mặt mày mừng rỡ nói: “Sở Sở, chú thật sự không nghĩ đến, năng lực thao tác thực tế của cháu cũng không kém lý thuyết chút nào, trong số những người mà chú đã thấy trong dược phẩm sinh học, thì cháu chính là một người có thao tác thực hành làm cho người khác thấy vui tai vui mắt.”
Cuộc đời này của ông ta gặp được người học trò Tống Sở này, thật sự là quá may mắn.
Tống Sở nhẹ cười ra tiếng nói: “Thầy ở ngay trước mặt mọi người khen cháu như vậy, cháu cảm thấy rất xấu hổ.”
Ông Ngụy dở khóc dở cười nói: “Tính cách của cháu thế nào chú còn không biết hay sao? Chú thật sự là cho đến bây giờ còn chưa nhìn thấy cháu xấu hổ đây.”
“Khó trách ông Ôn khen ngợi cháu như vậy, còn nảy ra tâm tư muốn đào góc tường đưa con về viện nghiên cứu thủ đô, năng lực thao tác thực tế này của cháu thật sự rất tốt.”
Tốt đến nỗi có thể vượt qua được người thầy này là ông ta rồi.
Mặc dù chỉ là một thí nghiệm, nhưng đối với những người xem như bọn họ, lại có thể nhìn ra được một trình độ cao nhất.
Không ngờ Tống Sở còn có thiên phú giảng giải đơn giản dễ hiểu, chỉ là mấy kỹ xảo trong thí nghiệm lại thật sự không đơn giản.
Nếu đổi lại là rất nhiều người khác, chắc chắn sẽ không áp dụng những kỹ xảo của thí nghiệm như vậy, cứ thản nhiên sao cũng được dạy cho người khác như vậy, cũng chỉ có Sở Sở là có thể rộng rãi như vậy.
Ông ta cười lên tiếng mời: “Sở Sở, cháu đến đại học Thanh Hoa đi, với trình độ của cháu có thể làm cô giáo cho lớp thực nghiệm.”
Mặc dù thâm niên được nói đến trong ngành dược phẩm sinh học nhưng trình độ công nghệ quyết định tất cả, nếu bạn có khả năng làm giáo viên thì hoàn toàn không có vấn đề gì.
Tuổi của Tống Sở không lớn lắm, nhưng ông ta vô cùng chắc chắn, trình độ điều chế thuốc của cô nhất định là trình độ đứng đầu ở trong nước.
Cho nên ông ta mới vô cùng mong muốn đào học trò đến đại học Thanh Hoa.
Đối với lời mời nay của ông Ngụy, những người đang có mặt ở đây cũng rất kinh ngạc, lộ vẻ bất ngờ rất rõ ràng.
Nếu như mới vừa rồi Tống Sở không tự mình làm ra thí nghiệm tốt như vậy, còn chỉ nhìn một lần đã biết chủ đề và nội dung của thí nghiệm, viết ra công thức và nguyên lý, thì có thể lúc này người có mặt ở đây sẽ không phục, và nghi ngờ năng lực của cô.
Nhưng sau khi nhìn thấy thể hiện thao tác thực tế của Tống Sở, mười hai người của lớp thí nghiệm cũng nảy ra một thái độ đó là chuyện đương nhiên, cô quả thật rất giỏi, rất có tư cách dạy cho bọn họ.
Hơn thế nữa, bọn họ thật sự cảm thấy những thứ mà Tống Sở nói thì làm cho bọn họ rất dễ hiểu, nghe cô giảng giải hoàn toàn là một loại hưởng thụ, bọn họ chẳng những không nghi ngờ phản đối, mà ngược lại còn sinh ra long mong đợi.
Việc cùng đi theo dạy cho lớp thí nghiệm ba người Chu Dương cũng giống thế không có phản đối, bọn họ đã công nhận thực lực của sư muội Tống Sở này.
Mới vừa rồi Tống Sở dạy kỹ xảo ở phương diện thao tác thực tế cho mọi người, bọn họ cùng lúc đó cũng học được, năng lực của cô đúng là giống như thầy, so với bọn họ còn giỏi hơn.
Nếu như Tống Sở đến đại học Thanh Hoa làm cô giáo của lớp thực nghiệm, tin chắc rằng nhất định có thể sẽ được lợi không nhỏ.
“Chúng tôi đặc biệt hoan nghênh sư muội gia nhập đại học Thanh Hoa.” Ba người lập tức tỏ rõ thái độ.
Học sinh của lớp thực nghiệm cũng rối rít nói: “Chúng tôi cũng rất hoan nghênh cô giáo Tống.”
Tống Sở không nghĩ đến việc tới đây thăm thầy lại bị mời như vậy, cô có chút bất đắc dĩ cười nói: “Thầy, các vị, thật sự rất xin lỗi, nhưng tôi muốn tham gia kỳ thi thi vào trường đại học, cho nên không có cách nào đến làm giáo viên ở lớp thực nghiệm được.”
Trước mắt đã nói tin tức ra, kỳ thi vào trường đại học rất nhanh sẽ được khôi phục, chẳng qua là còn chưa quyết định thời gian cụ thể là khi nào.
Ông Ngụy nhíu mày nói: “Với năng lực và trình độ của cháu bây giờ, ngay ca chú cũng không có cách nào dạy cho cháu thêm cái gì nữa, cháu thi đại học hoàn toàn là lãng phí thời gian thôi.”
“Cháu có thể một bên học bổ túc rồi cầm tấm bằng chứng chỉ học thuật của đại học Thanh Hoa, một bên dạy cho lớp thực nghiệm.” Ông ta bổ sung thêm một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận