Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 183. Có thể chống đỡ nổi sao? 1

Mọi người hăng say bàn luận, đúng lúc Tống Sở sang đây để xem tiến độ xây dựng khu nuôi dưỡng.
Vậy nên cô đã bị các thôn dân bao vây.
"Sở Sở, cái cây gỗ này thật sự mọc thành rau này."
Tống Sở cười nói: "Tôi chắc chắn mình sẽ làm được mà, vậy nên cha tôi mới trồng nó đấy."
Một cụ thôn dân xoa xoa bàn tay: "Sở Sở, con xem chúng ta có thể trồng được không?"
Tuy ông ấy đã ngoài năm mươi tuổi nhưng vẫn có thể kiếm sống nên không đến xưởng làm việc.
Ông ấy rất yêu quý đất đai, cực kỳ thích chăm lo mùa màng, vậy nên khi thấy được phương pháp trồng trọt mới này, ông ấy không khỏi lay động.
Bây giờ đất đai quá ít ỏi, nếu như có thể trồng rau giống như vậy thì sẽ không có nhà nào thiếu đồ ăn, nói không chừng còn có thể dư ra.
Nhưng rốt cuộc đây cũng là cách mà Tống Sở nghĩ ra, nếu bọn họ muốn vậy thì phải hỏi xin ý kiến của cô trước.
Nghe thấy ông ấy hỏi như vậy, những người ban đầu có suy nghĩ giống thế cũng rối rít nhìn sang Tống Sở.
Vốn dĩ Tống Sở không muốn giấu diếm gì: "Có thể chứ, cần phải bỏ thêm một vài thứ vào đất để phì nhiêu hơn, nếu mọi người muốn thì có thể hỏi cha và anh cả của tôi một chút."
"Sau này nếu không ăn hết rau trồng ra thì mọi người có thể mang sang xưởng bên đây, tôi sẽ giúp mọi người liên hệ nhà máy trên huyện, sau đó dùng đồ ăn để đổi đồ vật." Cô nói ra ý tưởng ban đầu của mình.
Từ đó đến giờ cô luôn giữ liên lạc với mấy nhà máy cơ giới trong huyện, ngoại trừ dầu thì rau dưa cũng rất được hoan nghênh.
Đồ ăn nhà các cô đã được bí mật thỏa thuận xong xuôi với Hồ đại ca bên đó rồi, vậy nên không thể dùng để đổi đồ vật.
Vừa hay có thể để cho các thôn dân đi đổi, thứ nhất là để che đậy, sau này nhà cô thường xuyên đưa đồ ăn vào thành phố thì mọi người sẽ nghĩ nhà các cô cũng mang đồ đi đổi. Thứ hai là có thể cải thiện cuộc sống của thôn dân một chút
Quả nhiên, các thôn dân nghe vậy thì vui vẻ cười hớn hở ngay.
"Sở Sở, chúng ta có thể trồng sao?"
"Tất cả các nhà trong thôn này ai muốn trồng thì đều có thể đi thỉnh giáo cha và anh cả của tôi, rau dưa trồng ra tôi sẽ giúp mọi người mang đi đổi." Tống Sở gật đầu.
"Thật tốt quá, nhà của tôi cũng theo một chút."
"Nhà chúng tôi cũng vậy, đợt lát nữa tôi bảo chồng mình đi lấy rương gỗ."
"Lát nữa tôi đi hỏi Hữu Phúc và Kiến Quân cách làm trước."
Thôn dân ở đây đều náo nhiệt muốn tham gia, không người nào nói sẽ không trồng cả, tất cả đều hận không thể lấy rương gỗ sang đây ngay.
Ánh mắt nhìn Tống Sở của bọn họ cũng càng ôn hòa hơn, Sở Sở đúng là cô gái hào phóng và không cầu lợi nhất thôn này rồi, quả nhiên thôn bọn họ có một cô gái rất bản lĩnh.
Còn chuyện cô là bá chủ hung dữ của thôn ngày nào, bọn họ lựa chọn mất trí nhớ...
Các thôn dân đều trồng loại rau dưa này, sau khi biết chuyện Đường Dân đã đặc biệt bảo Tống Hữu Phúc và anh cả Tống truyền thụ kinh nghiệm gieo hạt cho người trong thôn.
Mấy hôm trước bọn họ đã trồng cây gỗ, chỉ cần chờ đất phì nhiêu nữa thôi.
Sau khi biết chuyện, Tống Hữu Phúc chẳng những không phản đối mà còn không khỏi cảm thấy kích động.
Không ngờ ông thật sự có thể thành danh, khiến cho cả thôn đều tán thành.
Đặc biệt là ngày hôm nay hai người anh trai tự mình đến trước cửa để thỉnh giáo ông cách trồng, rồi khen ông một tràng. Ông càng ưỡn thẳng lưng hơn, cảm giác như đang giành vẻ vang cho nhà họ Tống vậy.
Ngày nào mọi người trong thôn cũng trồng trọt, quan hệ của thôn dân cũng càng thêm thân thiết hơn.
Vài ngày sau, thím hai của Tống Sở đột nhiên đến cửa tìm Đường Phụng với đôi mắt ửng đỏ.
Đúng lúc nhà họ Tống vừa ăn trưa xong, Đường Phụng nhìn thấy bà ấy như vậy, lập tức hỏi: "Đây là sao vậy?"
Trước đây Đường Phụng thích chiếm chút lợi lộc nhưng vẫn bảo vệ người chị dâu này, quan hệ cũng không tệ. Nếu ai dám nói nhà họ Tống như thế nào, bà sẽ nổi cơn lôi đình chửi mắng một trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận