Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 537. Cô phải tự chứng minh rồi 1

Tống Sở theo Chủ nhiệm Ngô đi tới lầu bốn, tầng này đều là phòng làm việc của Ban nghiên cứu.
Phòng làm việc của Viện trưởng viện nghiên cứu nằm ở tận bên trong cùng, cả đoạn đường đều gặp người mặc áo khoác trắng.
Chủ nhiệm Ngô nhìn thấy mấy người đó thì đều khách khí chào hỏi, thái độ của mấy người kia lại không nóng không lạnh.
Bọn họ cũng chỉ liếc nhìn Tống Sở một cái, chẳng thèm chú ý quay về phòng làm việc của mình hoặc là xuống lầu.
Không ít người làm ở viện nghiên cứu đều không am hiểu việc giao tiếp, cho nên chuyện này cũng bình thường.
Đi tới căn phòng cuối cùng, Chủ nhiệm Ngô gõ cửa một cái.
"Vào đi." Một giọng nói lớn phát ra.
Chủ nhiệm Ngô vặn mở khóa cửa, đẩy cửa dẫn Tống Sở đi vào.
"Viện trưởng Kiều, vị này chính là Tống Sở từ huyện Nam tới, hôm nay cô ấy tới báo danh, tôi dẫn người tới để ông gặp mặt."
"Chỗ tôi không biết nên sắp xếp để cô ấy làm việc gì cả, ông xem?" Ông ta hỏi tiếp.
Viện trưởng Kiều xua xua tay, "Để tôi sắp xếp."
Chủ nhiệm Ngô gật đầu, nhưng mà vẫn chưa rời đi mà ngồi xuống bê cạnh chờ phân phó, thuận tiện thăm dò lai lịch của Tống Sở.
Viện trưởng Kiều nhìn qua hơn năm mươi tuổi, tóc có chút hoa râm, đeo một cặp kính gọng đen, cách ăn mặc khiến người ta cảm thấy ông ấy rất cẩn thận.
Gương mặt ông ấy mang theo mấy phần nghiêm túc nhìn Tống Sở, "Cô chính là học sinh của ông Ngụy à?"
Trước đây khi nhận được tin của bạn tốt thì ông ấy bèn biết tới người tên Tống Sở này, cũng biết tuổi của đối phương không lớn lắm, nhưng lại không nghĩ tới vậy mà nhỏ thế này.
Tống Sở gật đầu mỉm cười: "Chào viện trưởng Kiều, tôi chính là học sinh của ông Ngụy tên Tống Sở."
"Tôi nghe nói cô đã có thể tự thí nghiệm điều chế thuốc rồi?" Viện trưởng Kiều hỏi.
Tống Sở tự tin trả lời: "Không sai, kiến thức cơ bản của điều chế thuốc sinh vật tôi đều nắm được rồi, hiện tại đã có thể tự mình chế thuốc."
Cô cũng không muốn lãng phí thời gian làm trợ thủ rồi dần đi lên, chức vụ này không thể tự mình điều chế thuốc.
Viện trưởng Kiều hơi nhíu mày, "Cô chắc chắn là mình đã nắm vững những kiến thức căn bản sao? Tôi còn không dám nói những lời này."
Tống Sở vẫn tự tin gật đầu: "Tôi xác định, nếu ông không tin thì có thể thử tôi."
Sau khi cô nhận ông Ngụy làm thầy thì đã hoàn toàn hiểu rõ trình độ điều chế thuốc sinh vật của thời đại này, thứ cô đang nắm giữ không chỉ tiên tiến mà còn rất toàn diện, cho nên mới có tự tin nói ra những lời này.
Viện trưởng Kiều đương nhiên là không tin, vì vậy đã hỏi Tống Sở mấy vấn đề.
Tống Sở không chút do dự nào đã trả lời được, Viện trưởng Kiều tiếp tục hỏi, độ khó cũng không ngừng tăng lên.
Cứ một hỏi một trả lời như vậy tới hơn một tiếng, vẻ mặt của Viện trưởng Kiều càng ngày càng kinh ngạc.
Cuối cùng còn hỏi một câu nữa, ngay cả ông ấy cũng không nắm chắc, thậm chí còn muốn biết đáp án của câu hỏi.
Tống Sở đã nhìn thấu ý nghĩ của ông ấy, câu hỏi này phải suy nghĩ một lúc mới bắt đầu trả lời.
Vừa trả lời xong, Viện trưởng Kiều đột nhiên vỗ bàn khiến Chủ nhiệm Ngô giật nảy mình, đây là thế nào?
"Được, đáp án của cô rất đúng." Trong nháy mắt Viện trưởng Kiều đã hiểu rõ, "Thì ra là như vậy, trước đây tôi thật đúng là đã không để tâm tới những chỗ này."
"Cô đúng là thiên tài trong lĩnh vực điều chế thuốc sinh vật, thảo nào trong thư ông Ngụy lại khen cô như vậy." Ông ấy nhìn Tống Sở cảm thán.
Có thể học thành thạo và nắm giữ tới trình độ này, không chỉ dùng cô gắng là có thể đạt được mà còn phải có thiên phú cực cao trong lĩnh vực này.
Tống Sở cười cười: "Viện trưởng Kiều khen quá rồi."
"Vậy tôi có thể tự mình thí nghiệm điều chế ra tân dược không?" Cô hỏi.
Viện trưởng Kiều lộ ra vài tươi cười, "Cái này còn phải xem năng lực điều chế của cô làm sao đã rồi tôi mới có thể quyết định."
Ông ấy từng nghe nói có một loại thiên tài, kiến thức về phương diện lý thuyết rất lợi hại, nhưng phương diện tiến hành thí nghiệm thì lại rất kém, chỉ có thể tính vào dạng nửa thiên tài mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận