Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 959. Phiên ngoại 8

Sau khi Nguyễn Kiểu trở về trường học, cô ấy đã gửi một tin nhắn cho Cố Yến, hai người hẹn xong buổi tối sẽ cùng nhau ăn cơm.
Hơn sáu giờ, Cố Yến đạp xe đến tầng dưới của ký túc xá nơi Nguyên Kiều ở để đón cô ấy.
Không ít nư sinh cũng đã nhìn thấy một màn này.
“Nguyễn Kiều đây là muốn chọn xe đạp.” Có người cảm thán.
"Gia đình của Nguyễn Kiều vốn chính là một gia đình giàu có, người ta cũng không thiếu tiền. Lựa chọn nam thần Cố cũng không có gì là không tốt, đổi thành tôi thì tôi cũng chọn.”
"Đúng vậy, nam thần Cố dáng dấp vừa tốt lại vừa có năng lực, cho dù kém hơn nhà họ Nguyễn, nhưng tiền đồ chắc hẳn là sẽ sáng ngời."
"Cũng không thể nói lời như vậy. Bây giờ cậu ấy đi ra ngoài còn không biết phải phấn đấu bao nhiêu năm mới có thể ra mặt đâu, nếu như Nguyễn Kiều đồng ý Tần Thiếu, môn đăng hộ đối mà gả vào thì chính là hưởng phúc."
Tần Thiếu trong miệng cô ta cũng là học sinh năm nay tốt nghiệp của Hoa Đại, bình thường tương đối nói chuyện phách lối, mọi người đều biết nhà của cậu ta là nhà giàu.
"Đổi thành tôi thì tôi tình nguyện ngồi khóc trong chiếc BMW, chứ không muốn ngồi cười ở trên xe đạp."
"Đó là bởi vì cậu không có tiền, nếu như cậu cũng thuộc thế hệ thứ ba giàu có, vậy thì có thể cậu vẫn sẽ chọn niên trưởng Cố, dáng dấp tốt như vậy, ngày ngày nhìn cũng dưỡng nhãn.”
"Nhưng nếu như niên trưởng Cố giống như tin đồn gần đây, chỉ là một phượng hoàng nam muốn cậy thế nhà họ Nguyễn, thì cũng rất bẽ mặt, nếu như đó là thật, tôi cũng cảm thấy mình đã thầm mến sai người rồi."
"Đúng vậy, nếu đúng là như vậy, thì niên trưởng Cố phải ngã xuống điện thờ, không còn là nam thần của chúng ta nữa."
Mọi người thảo luận vấn đề này, cũng có rất nhiều người tin vào những lời đồn đại.
Một tên đàn ông trẻ tuổi sau khi nghe mọi người thảo luận, thì đi tới một góc xó xỉnh gọi một cú điện thoại, nói: “Tần Thiếu, lời đồn đại đã được truyền ra ngoài, còn phải làm gì nữa không?”
Bên đầu điện thoại bên kia truyền tới một giọng nói bướng bỉnh, không hiền lành, nói: “Không cần làm tiếp, nếu như Nguyễn Kiều cũng chọn Cố Yến dù cho chuyện có như vậy thì đã nói rõ là cô ấy mù mắt, tôi cưới vào nhà cũng không có ý nghĩa gì."
“Được rồi!” Người đàn ông này cúp điện thoại, không làm trò ma quỷ trong trường học nữa.
Bên kia, Cố Yến hỏi Nguyễn Kiều: "Em muốn ăn gì?"
“Ăn cơm đi, anh quyết định một chỗ đi.” Nguyễn Kiều cười săn sóc đáp.
“Vậy thì chúng ta đi đến quán ăn riêng tư của nhà họ Tống ăn nhé?” Hôm nay, Cố Yến chuẩn bị nói với bạn gái của mình một chút gia thế của bản thân.
Nguyễn Kiều ngẩn người nói: "Hả, anh muốn đi xa như vậy sao? Nhưng bây giờ có le sẽ không có chỗ ngồi đâu."
Cô cũng có biết đến quán ăn riêng tư nhà họ Tống, là quán ăn sang nhất thủ đô, muốn đi đến bên đó dung cơm phải đặt trước từ một tháng trở lên mới có thể đặt được một phòng bao.
Trước đây cô ấy có đi theo người nhà ăn qua hai lần rồi, mùi vị và hoàn cảnh thì quả thật là không thể chê, chính là giá cả ăn một bữa lại rất cao.
Bọn họ không có gọi đồ ăn, cũng sợ Cố Yến không biết sẽ phải đặt trước thời hạn một tháng, đi mà không có chỗ thì lại lúng túng, cộng thêm lại đặc biệt đắt tiền, cho nên mới nói như vậy.
Cố Yến khẽ cười một tiếng nói: "Không thành vấn đề, anh đã gọi điện thoại đặt trước rồi."
“Vậy thì được, chúng ta đi thôi.” Nguyễn Kiều không phản đối, cô ấy nghĩ là chắc hẳn Cố Yến đặt trước một tháng trước, vì muốn cho cô ấy ngạc nhiên mừng rỡ.
Sau đó Cố Yến đạp xe đến một tòa nhà gần đó, sau đó gấp xe lại và kéo Nguyễn Kiều đi vào thang máy đến một tầng phụ.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Nguyễn Kiều khó hiểu hỏi.
Cố Yến nói đúng sự thật: "Lái xe."
Sau đó, ở dưới ánh mắt khó hiểu của Nguyễn Kiều, cậu cầm ra chìa khóa xe từ trong túi xách đè một cái, chiếc Porsche trước mặt hai người sáng đèn.
Cố Yến kéo cửa xe ở chỗ ngồi bên cạnh ra trước, sau khi để cho Nguyễn Kiều ngồi vào trước , cậu mới lên xe.
Lía xe ra khỏi hầm đậu xe, Nguyễn Kiều mới phản ứng được mà nói: “Xe này là của anh à?"
Cố Yến gật đầu rồi nói: "Ừ, năm ngoái dịp sinh nhật anh cậu anh đã tặng anh.”
Nguyễn Kiều ngẩn người, cô ấy là một cô gái tương đối thông minh, ngay chớp mắt đã phản ứng lại được sự khác thường của Cố Yến ngày hôm nay.
"Có phải anh nghe thấy những lời đồn đại kia trong trường rồi không? Anh không cần để ý bọn họ nói bậy bạ đâu, em tin tưởng anh mà.” Cô ấy vội vàng bổ sung thêm một câu.
Cố Yến cười nói: "Anh không thèm quan tâm bọn họ nói gì, chẳng qua là chúng ta đã xác định mối quan hệ bạn trai và bạn gái hơn hai tháng. Anh cảm thấy cần phải để cho em biết tất cả về anh."
“Muốn biết không?” Đúng lúc đến đèn đỏ, cậu dừng xe nhìn về phía Nguyễn Kiều.
Trong mắt Nguyễn Kiều đều là vẻ mừng rỡ, nói: "Em muốn."
Nếu Cố Yến nói như vậy, vậy cũng là hoàn toàn tiếp nhận mình, cô ấy cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Đi đến dưới lầu của quán ăn riêng tư, Cố Yến đậu xe xong thì kéo theo Nguyễn Kiều đi vào.
Đi thẳng vào phòng bao đặc biệt dành riêng cho người nhà họ Có và người nhà họ Tống.
Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên anh tuấn bước vào.
"Tiểu Yến tới, sao cũng không nói với cậu một tiếng."
Cố Yến kéo Nguyễn Kiều đứng dậy cười nói với người mới tới: “Hôm nay cậu hai ở đây sao ạ? Con dẫn bạn gai tới ăn một bữa cơm."
Anh hai Tống hơi kinh ngạc một chút mà nói: "Chậc chậc, tiểu Yến của nhà chúng ta lại thực sự đã có bạn gái. Cậu còn tưởng rằng con sẽ học tập theo cậu tư của con. Thật may là thằng nhóc ấy không làm hư con."
Em trai thứ tư của anh ta là người theo chủ nghĩa không lập gia đình, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện kết hôn sanh con, năm ngoái còn để lại một phần di chúc, cho mỗi đứa bé nhà họ Tống một phần trăm trong cổ phần, tương lai trực tiếp lấy hoa hồng.
Sau đó, anh ta trao tất cả cổ phần lớn của Tập đoàn nhà họ Tống cho Cố Yến, điều này có nghĩa là sau này Tập đoàn nhà họ Tống sẽ là của Cố Yến.
Đối với chuyện này, người nhà ông Tống bọn họ đều ủng hộ.
Cố Yến bật cười: "Con không hợp thời như cậu tư."
“Cậu hai, đây là bạn gái của con Nguyễn Kiều.” Rồi cậu lại giới thiệu với Nguyễn Kiều: “Kiều Kiều, đây là cậu hai của anh, cũng là người tạo dựng nên quán ăn riêng tư này.”
Nguyễn Kiều hoàn toàn bối rối, trước đây cô đã gặp giám đốc Tổng, lần đó cô ấy đến với gia đình và gặp anh ta, người gia đình cô ấy rất khách sáo với vị này, còn cảm thán rằng tất cả người nhà họ Tống đều là anh kiệt.
Nhưng cô ấy thật sự không ngờ tới rằng vị giám đốc Tống này lại là cậu của Cố Yến, đây chẳng phải là vị giám đốc Tống giàu nhất cả nước kia không, cũng là cậu của cậu ấy sao?
“Xin chào, Tiểu Nguyễn, cậu là cậu hai của Tiểu Yến. Đây lại là lần đầu tiên thằng bé đưa bạn gái đến dùng cơm. Con cũng gọi cậu là cậu đi.” Anh hai Tống rất dịu dàng mà nói với Nguyễn Kiều.
Bọn họ chỉ sợ Tiểu Yến bị chú Tư làm hư, những năm nay cũng chưa từng nghe nói qua cháu ngoại nói chuyện yêu đương, bây giờ cuối cùng cũng tìm được người bạn gái, nghi ngờ của bọn họ bấy lâu nay cũng đã được an ủi.
Nguyễn Kiều lập tức thu lại sự kinh ngạc, lễ phép cười chảo: “Con chào cậu!”
“Thật là một cô gái ngoan, hôm nay các con muốn ăn gì? Cậu sẽ xuống bếp thể hiện tài năng cho các con.” Anh hai Tống vui vẻ nói.
Nguyễn Kiều được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo, nói: “Không cần phiền cậu hai đâu ạ, bọn con tùy tiện ăn một chút là được rồi ạ.”
Cố Yến cười nói: "Không có sao đâu, cậu hai của anh chỉ thích nấu ăn, em cứ để cho cậu ấy biểu hiện đi."
“Đúng vậy, đây là lần đầu tiên gặp bạn gái của cháu ngoại, dù thế nào đi nữa thì cậu cũng phải lộ hai tay.” Anh hai Tống nói xong cũng vui vẻ rời đi.
Nguyễn Kiều chờ sau khi anh ta rời đi khỏi, nghiêng đầu nhìn về phía Cố Yến, hỏi: “Mẹ anh là viện sĩ Tống sao?"
Đối với vị Tống Sở này, nổi tiếng là một viện sĩ nông khoa và sinh vật lợi hại, trong nước có rất ít người không biết, cô vân luôn rất sung bái đối phương.
Người ở thủ đô cũng biết rằng viện sĩ Tống chính là em gái của mấy vị giám đốc Tống, người cả nhà đều là trâu bò, hơn nữa viện sĩ Tống còn gả vào nhà họ Cố là nhà đứng đầu về sự giàu có.
Cố Yến mỉm cười và gật đầu, nói: "Đúng vậy, mẹ anh chính là viện sĩ Tống."
Nguyễn Kiều không kiềm được mà trợn to hai mắt, nói: “Anh, anh lại là con trai của thần tượng em, thật là thần kỳ."
Cô ấy hoàn toàn không nghĩ tới bạn trai nhà mình không chỉ có thân phận không đơn giản mà lại còn trâu bò như vậy.
“Tháng sau chờ bà ấy từ nước ngoài trở về, anh dẫn em về nhà ăn một bữa cơm, để cho em và thần tượng tiếp xúc ở khoảng cách gần nhé.” Anh cười nhéo lỗ mũi của cô ấy một cái.
Hai mắt Nguyễn Kiều long lanh, có chút hưng phấn lại có chút thấp thỏm mà nói: “Vậy thì mẹ anh sẽ thích em chứ?"
“Sẽ như vậy thôi, anh thích, thì mẹ anh nhất định sẽ thích, bà ấy rất dễ hòa thuận.” Khi Cố Yến nhắc tới mẹ mình, trên gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ tự hào hiếm thấy.
Nguyễn Kiều cũng không phải là người kiểu cách: “Vậy thì, vậy cũng tốt, em cũng muốn tiếp xúc với thần tượng ở khoảng cách gần."
Bạn cần đăng nhập để bình luận