Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 294. Sao Tống Tiểu Sở có thể tốt như vậy chứ? 2

Sau đó Tống Sở lấy giấy bút từ trong túi xách tay ra, Cố Việt dùng một nét chữ khác để viết một bức thư tố cáo.
Tống Sở thấy vậy nói: "Học thần Cố, anh lại còn có nhiều loại nét chữ sao?"
Cố Việt cười nói: "Ừ, trước đây tôi thích luyện thư pháp. Thường xuyên bắt chước các loại chữ mà viết theo, dần dần tôi đã biết được nhiều loại nét chữ."
“Học Thần chính là học Thần.” Tống Sở phát hiện người này thực sự rất lợi hại, cho dù thả vào thời đại mà cô đã từng sinh sống, vậy thì thế nào cũng là nhân vật học thần cấp mới quan trọng.
Anh có thể lên phòng lớn, xuống phòng bếp, chịu khó, chịu đựng được vất vả, học cái gì cũng rất nhanh, kiến thức gấp hai lần nhân hình động thủ mới, dáng dấp chẳng những tuấn tú mà còn rất biết đánh nhau, hơi hoàn mỹ đấy!
Cố Việt cười khẽ: "Cũng tạm thôi."
Hai người cùng nhau đi ra khỏi ngõ hẻm, không cần mang theo đồ nên cũng dễ dàng hơn rất nhiều, tâm điểm chú ý của người khác cũng chỉ có nam thanh nữ tú mà thôi.
Tống Sở lại lấy mũ và khẩu trang mà nhờ mẹ cô làm giúp từ trong ba lô ra đeo lên, làm cho Cố Việt phải chờ đợi.
Cô tìm thấy hai đứa trẻ đang chơi đùa ở bên ngoài ngõ hẻm, giao thư tố cáo và một đồng tiền cho bọn chúng, cũng chỉ chỉ vào ngõ hẻm.
Hai đứa nhỏ chừng có mười tuổi, thấy chỉ cần giúp đưa thư và dẫn công an đến ngõ hẻm bắt kẻ xấu một phen là đã có thể được năm mươi đồng tiền thù lao nên cũng rất vui vẻ đồng ý.
Vì vậy, hai đứa bé tung tăng đi đến cục công an.
Tống Sở trở lại bên cạnh Cố Việt, tháo cái mũ và khẩu trang xuống, hai người cùng nhau đi theo một đoạn đường.
Thấy hai đứa bé vào cục công an, ước chừng qua vài phút sau có mấy người công an đi theo bọn chúng đến ngõ hẻm thì hai người mới trở về nhà khách.
Trên đường, Cố Việt hỏi: "Cô cố ý mang theo mũ và khẩu trang à?"
Nếu không thì lúc này cũng không phải là mùa đông, không cần phải đeo khẩu trang để chống lạnh.
Tống Sở gật đầu một cái: "Đúng vậy, tôi sợ gặp phải chút chuyện gì không tiện lộ mặt làm việc, nên đã nhờ mẹ tôi làm mũ và khẩu trang."
"Cũng có làm cho anh. Tôi để trong ba lô ở nhà khách đấy."
Thật ra thì cô lại sợ đến lúc đó nơi ủy thác cha Cố Việt và anh khá nghiêm ngặt, vậy thì bọn họ sẽ có thể mò vào thôn vào chạng vạng tối, mang mũ và khẩu trang.
Nếu như bị người ta nhìn thấy được, cũng không sợ bị tố cáo và nhận ra.
Cố Việt là người vô cùng thông minh, bởi vì cô cũng mang theo phần của anh cho nên chỉ cần một chút là đã có thể đoán được suy nghĩ của cô.
Cô không chỉ tri kỷ chuẩn bị quần áo lông cho cha và anh trai của anh mà ngay cả những phương diện khác cũng đều nghĩ tới cho anh.
Trái tim của Cố Việt run lên và dâng lên một tí ti rung động, sao Tống Sở có thể tốt như vậy chứ.
Anh không nhịn được mà giơ tay lên xoa đầu cô một cái: "Tống Sở, cô suy nghĩ thật là chu đáo."
Tống Sở hơi nhướng mày, cười khanh khách: "Đương nhiên, tôi cũng là học thần Tống đấy."
Cố Việt bật cười thành tiếng, trong đáy mắt ẩn chứa vẻ cưng chiều: "Vâng, học thần Tống là lợi hại nhất."
Hai người nhàn nhã từ từ tản bộ trở về nhà khách nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, sau khi mấy người ăn xong bữa ăn sáng do nhà khách cung cấp, Tống Sở cầm theo một túi trứng gà và bánh nhân thịt nhờ sư phụ trong phòng ăn nấu giúp, sau đó mới rời đi và đi ngồi xe lửa.
Dáng dấp cô xinh đẹp, miệng lại ngọt, cộng thêm có thể đưa năm trứng gà làm thù lao, cho nên sư phụ đã làm giúp cô.
Sau khi rời khỏi nhà khách, vẻ mặt của anh tư Tống đầy khâm phục nhìn Tống Sở: "Em gái, trứng gà và thịt, bột mì này em lấy ở đâu ra vậy?"
“Hôm qua em và thanh niên tri thức Cố đi ra ngoài mua. Suy nghĩ đến việc làm một ít đồ ăn chín để ăn ở trên xe lửa, nếu không đói thì sẽ phiền phức." Hôm qua lúc Cố Việt mua đồ, cô đã bảo cộng thêm vào.
“Vẫn là Sở Sở suy nghĩ chu đáo.” Đường Hữu Hoa và Đường Vĩ cũng không nhịn được mà cảm thán.
Nếu đổi thành bọn thì thì hoàn toàn không nghĩ đến sẽ ăn gì trên xe lửa, càng không thể nào nghĩ đến việc mua đồ, nhờ sư phụ của phòng ăn giúp làm đồ ăn mang đi.
Bọn họ đi theo Tống Sở ra ngoài, cảm thấy mọi thứ đều đã được sắp xếp ổn thỏa, cô quá thông minh và quá có năng lực, cũng đáng để bọn họ học hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận