Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 752. Chuyện này càng khiến cô ta khó chịu 1

Cha Cố thấy Tống Sở cũng không bị ảnh hưởng lắm nên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ông ấy chỉ sợ người phụ nữ kia tìm Tống Sở, nói ta những lời khó nghe, sau đó ngoài sáng trong tối tạo áp lực, lấy những chuyện này để phá hỏng tình cảm của Tống Sở và con trai.
Trước đây con trai lớn không muốn lấy người vợ cũ kia, cũng là bà ta làm ra những chuyện tạo áp lực thúc đẩy hai người lấy nhau, mới có thể tạo thành kết quả không hạnh phúc cho con trai cả.
Con may là có đứa cháu trai Cố Cẩn này, bằng không bọn họ khó mà quên được những chuyện này.
"Bà ta sớm đã không còn là người nhà họ Cố nữa, Sở Sở cháu muốn làm gì cũng chẳng sao cả." Cha Cố cũng đã sớm thất vọng với vợ trước rồi, tất cả tình cảm đều tan biến hết.
Ông nội Cố cũng nói: "Không sai, cháu là vị hôn thê của Tiểu Việt, bà ta đã cưới người khác rồi, không còn tư cách can thiệp vào hôn sự của hai cháu nữa, cháu cứ coi bà ta không tồn tại là được."
"Nếu như bà ta làm chuyện gì quá phận, cháu muốn phản kích thế nào cũng được cả, mọi người sẽ là hậu thuẫn vững chắc của cháu." Người con dâu kia hoàn toàn không có tư cách so sánh với cháu dâu.
Bây giờ ông ấy vô cùng phản cảm, dù sao sự bất hạnh của con trai và cháu trai đều do người phụ nữ kia gây nên.
Vẻ tươi cười trong mắt Tống Sở càng sâu hơn "Có lời này của ông nội và chú là đủ rồi."
Cô cũng chẳng thèm để mẹ của học thần Cố ở trong lòng, chỉ cần đối phương dám tới tìm chết, cô có biện pháp để phản kích ngược.
Mọi người cũng không muốn vì người phụ kia mà ảnh hưởng tới tâm trạng, vì vậy cha Cố bèn dời trọng tâm câu chuyện.
Ông ấy viết một dãy số điện thoại lên tờ giấy rồi nói với Tống Sở: "Sở Sở, chú đã nói qua với người bạn kia rồi, cháu muốn xây phòng thí nghiệm thì lúc nào cũng có thể liên lạc với ông ấy."
Tống Sở tiếp nhận tờ giấy rồi cất, "Vâng, cháu sẽ trích thời gian đi gặp mặt chú ấy."
Cơm nước xong, lại ngồi nói chuyện phiếm một hồi, nhìn trời sắp tối rồi, lúc này Cố Việt và Tống Sở mới rời khỏi nhà họ Cố quay về kí túc xá.
Đến cửa trường học, Cố Việt đưa tay cởi dây an toàn cho cô.
"Nếu như mẹ anh tới tìm em thì cứ làm như ông nội và cha nói, em muốn làm gì cũng được, anh chỉ quan tâm tới em thôi." Anh giơ tay ôm Tống Sở rồi nói.
Anh biết tính cách của Tống Tiểu Sở nhà mình, cho nên không lo lắng cô bị người phụ nữ kia tính kế, chỉ là sợ cô cảm thấy chán ghét.
Tống Sở cũng ôm lấy anh, cười nói: "Ừ, em biết rồi."
"Em cũng chỉ quan tâm anh thôi, bà ta không thể ảnh hưởng tới em đâu, sau này để em tới yêu thương anh." Cô còn vỗ vỗ lưng anh tỏ vẻ an ủi.
Cố Việt ở bên tai cô cười khẽ: "Được, anh thích em đau lòng vì anh."
"Mỗi ngày vào thời gian của chúng ta sẽ gặp nhau ở phòng thí nghiệm." Anh lại nói.
Tống Sở chủ động hôn anh một cái, "Ừ, gặp như mọi khi."
"Vậy em đi đây, ngày mai gặp!" Cô buông anh ra.
Cố Việt tới gần hôn cô một cái, "Ngày mai gặp!"
Tống Sở xuống xe phất tay với Cố Việt một cái, sau đó bèn bước vào cửa lớn trường học.
Cố Việt nhìn sau khi cô đi vào, lúc này mới lái xe rời khỏi.
Ngày mai khai giảng, cho nên lúc Tống Sở quay lại kí túc xá thì bạn cũng phòng đều ở đây rồi.
Lý Tú Chi và Lâm Lệ Phương thấy cô đi tới, chủ động cười bắt chuyện, "Tống Sở, em đã về rồi."
Tống Sở gật đầu với hai người, "Ừ, tất cả mọi người đều ở đây à."
Sau đó cô nhìn ba người kia chủ động giới thiệu, "Chào mọi người, tôi là Tống Sở, đến từ tỉnh Nam."
Một cô gái điềm đạm đeo kính đang đọc sách lập tức để sách xuống,ánh mắt sáng lên cười hỏi: "Cô là Tống Sở, trạng nguyên của kì thi đại học đúng không?"
"Tôi là Tào Tuệ, đến từ tỉnh Đông." Cô ấy đứng dậy giơ tay ra chủ động bắt tay với Tống Sở.
Tống Sở cười nói: "Tào Tuệ xin chào!"
Một cô gái đang ngồi trên giường thu dọn quần áo, ngẩng đầu đánh giá Tống Sở, cười cười: "Xin chào, tôi là Điền Mộng La, là người địa phương ở đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận