Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 524. Vẫn là Sở Sở có khả năng dự đoán 2

Nghe thấy lời của ba người, mọi người đều cảm thấy bối rối.
Chuyện Tống Sở và Cố Việt muốn đi tới tỉnh, chỉ có Đường Phượng, Tống Hữu Phúc biết, những người khác đều không biết.
"Cái gì? Em gái và Cố Việt muốn tới tỉnh làm việc?" Anh ba Tống kinh ngạc không thôi hỏi.
Tống Sở gật đầu, "Đúng vậy! Cho nên hôm nay mời mọi người ăn bữa cơm chính là vì muốn nói chuyện này."
"Nhưng mà sau này chúng tôi cũng sẽ thường xuyên trở về, dù sao huyện này cách tỉnh cũng chỉ có mấy tiếng chạy xe." Cô lại nói.
Nhà họ Tống và nhà họ Đường vừa tự hào vừa cảm thấy không nỡ.
Sở Sở quả nhiên muốn bay đi xa hơn, sau này cũng không biết bao lâu mới có thể gặp lại một lần.
Nhưng mà đây là chuyện tốt, người thường tới chỗ cao nước thường hướng về chỗ thấp, Tống Sở có thể tới tỉnh làm việc đương nhiên là càng có tiền đồ và không gian phát triển hơn là ở huyện.
Mọi người đồng loạt cầm ly rượu đứng lên, "Nào nào, chúng tôi cũng kính mọi người một ly."
Tống Sở và Cố Việt cũng một lần nữa rót rượu, đáp lễ mọi người.
Sau khi ngồi xuống, Anh tư Tống đẩy anh ba Tống ra, bày ra dáng vẻ đáng thương nhìn Tống Sở.
"Em gái, em muốn tới tỉnh làm việc, anh đây làm sao bây giờ?" Hiện giờ anh ta đã được điều tới làm việc ở Nhà máy thực phẩm huyện, cho tới nay em gái chính là hậu thuẫn kiên cố của anh ta.
Em gái muốn đi tỉnh khiến anh ta cảm thấy không nỡ, cũng không biết bản thân làm gì mới được.
Tống Sở dáng vẻ tủi thân đáng thương của người anh trai sinh đôi này, khó có được mềm lòng vài phần, giơ tay xoa nhẹ đầu của anh ta.
"Cứ làm việc ở Nhà máy thực phẩm cho tốt trước đã, con đường phát triển sau này của anh em đã giúp anh nghĩ xong rồi, nhất định là anh sẽ thích, chỉ là hiện tại không nói trước với anh."
Sau khi cải cách mở cửa, cô sẽ để anh tư tự mình gây dựng sự nghiệp, trở thành nhóm người giàu chân chính đầu tiên ở trong nước.
Dù sao anh tư rất thích việc buôn bán, hiện tại thông qua khu nuôi dưỡng và nhà máy thực phẩm mà rèn luyện được rất nhiều, cả người nhìn qua cũng nội liễm thành thục không ít, không còn không biết điều giống như trước đây.
Anh tư Tống mặc dù là anh trai, nhưng lại rất ỷ vào em gái, "Vậy hay là anh đi tới tỉnh với em nhé?"
Tống Sở dở khóc dở cười, "Em sẽ vào viện nghiên cứu làm việc, cũng không cần làm ăn hay chạy đơn hàng gì cả, anh đi theo làm cái gì? Bưng trà rót nước à?"
"Đừng nghĩ cái này có hay không có, trước tiên cứ làm việc ở Nhà máy thực phẩm, cuối năm hoặc là sang năm nếu có khả năng, em sẽ tìm cơ hội điều anh tới nhà máy lớn ở huyện thử xem." Từ thấp tới cao, rèn luyện từng tầng một mới khá lên được.
Lúc này Anh tư Tống mới cười hì hì: "Được, anh nghe lời em, vẫn là em gái tốt nhất."
Anh cả Tống thành thật, hơn nữa thật thích công việc nuôi trồng hiện tại, cho nên cũng chẳng đòi hỏi gì.
Anh hai Tống không vui, kéo anh tư Tống ra, tự mình ngồi ở bên cạnh Tống Sở.
Cũng bày ra dáng vẻ tủi thân đáng thương nhìn cô, "Em gái, còn anh thì sao? Em cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia ! Anh cũng là anh ruột của em mà."
Tống Sở nhướng mày, "Cũng không tệ lắm nhỉ, thành thơ được rồi đấy, hau là cũng đọc sách, tương lai thi đại học?"
Nghe cô nói như thế, trong nháy mắt gương mặt của anh hai Tống như trái khổ qua, "Em vẫn là tha cho anh đi, anh nhìn chữ trong sách giống như con nòng nọc vậy, anh thật sự cũng muốn thi đại học đấy nhưng mà không có bản lĩnh đó."
"Vậy anh muốn làm gì?" Tống Sở thưởng thức ly rượu, thờ ơ hỏi.
Người anh hai này của cô quá nóng nảy, lần nào cho một cây gậy cũng phải thêm một trái ngọt, nếu không rất dễ bị lừa gạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận