Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 125. Hiệu suất này của cô cũng quá cao rồi 1

Đám người Tống Hữu Phúc vẫn là lần đầu nghe cách trồng rau này.
“Có thể được không?” Tống Hữu Phúc không tin tưởng lắm.
Đường Phụng trừng mắt nhìn Tống Hữu Phúc: “Sao lại không thể được? Út bảo nhà tôi nói có thể, thì nhất định có thể, ông cứ thành thật đi làm hộp gỗ là được rồi, nói nhảm nhiều vậy làm gì.”
“…” Tống Hữu Phúc rụt cổ lại, ngay cả mấy câu nói nhảm ông cũng không thể nói sao?
Tống Sở nhìn bộ dạng tội nghiệp của cha cô, cười nói: “Cha, cha và anh cả con đều là người giỏi làm ruộng, nếu như thứ này thành công, nhà chúng ta không lo rau ăn nữa, còn có thể bảo anh tư mang đi bán.”
“Chuyện quan trọng nhất là, một khi thành công rồi, người trong thôn nhất định sẽ muốn học trồng theo, nói không chừng ngay cả người thôn khác cũng sẽ không nhịn được mà chạy qua đây để học, lúc đó mới có thể chứng tỏ bản lĩnh của cha.”
“Có thể dùng cách này trồng ra rau, người ta đều sẽ khen Tống Sở giỏi.” Cô dụ dỗ.
Quả nhiên người luôn sĩ diện như Tống Hữu Phúc nghe cô nói như vậy, bèn thẳng lưng lên: “Còn phải nói, nếu nói về mặt trồng rau, trong nhà không ai có thể vượt qua cha.”
“Được, chuyện này cứ giao cho cha, những người khác không cần lo.” Nếu trồng thành công, ông sắp nổi tiếng trong thôn rồi, nghĩ thôi đã cảm thấy kích động.
Anh cả Tống hỏi: “Cha, vậy còn con?”
Tống Hữu Phúc ghét bỏ nói: “Con gì mà con, bên đó mát mẻ thì đi bên đó, con làm ruộng nào giỏi như cha.” Tay giỏi làm ruộng trong nhà như anh cả Tống: “…”
“Nào nào, út bảo nói cho cha biết, phải làm thế nào.” Tống Hữu Phúc vẫy tay với Tống Sở.
Tống Sở đi đến bên cạnh ông và ngồi xuống, sau đó nói toàn bộ một lần về kích thước hộp gỗ lớn nhỏ, dùng đất thế nào.
Bảo bây giờ bọn họ chuẩn bị trộn đất màu mỡ và rêu than bùn thành đất trồng.
“Anh tư, anh vào thành phố mua chút hạt giống, cải bắp, súp lơ xanh, súp lơ trắng, cà chua, cà tím, ớt, cải bẹ xanh, dưa leo, đậu cô ve, đậu phộng, đậu Hòa Lan, rau chân vịt, củ cải, rau dền, hành baro, hành tây, rau muống, cà rốt, ngò tây, rau thơm, những thứ này chỉ cần có đều có thể mua về.”
Anh tư Tống ngơ ngác: “À, có thể trồng nhiều rau vậy sao?”
Tống Sở trả lời: “Có thể, chỉ cần anh mua giống về, thì nhất định đều có thể trồng, làm nhiều hộp gỗ chút là được.”
“Sân trong nhà chúng ta bày không hết, sân bên đó của nhà xưởng ép dầu có thể đặt hai cái, đất trống ngoài chuồng heo, chuồng trâu đều có thể bày, hộp gỗ làm ra càng nhiều thì lượng rau cải thu hoạch được cũng càng nhiều.”
Cô cũng đã ăn đủ cải trắng, rau xanh hằng ngày rồi.
Tống Hữu Phúc xoa tay: “Út bảo, hay là chúng ta làm thử hai cái trước?”
Mặc dù rất muốn nổi tiếng trong thôn, được người ta khen, nhưng ông vẫn cảm thấy có chút không đáng tin cậy.
Tống Sở bắt lục nói: “Cha, cha phải có ý chí mạnh mẽ, làm hai cái có ích gì, ít nhất cũng phải từ mười cái.”
“Cha nghĩ đi, đến lúc đó cùng trồng ra rau cải, nhìn chủng loại và số lượng nhiều như vậy, mới có hiệu quả khiến người ta nhìn đến kinh ngạc ngây người chứ.” Cô biết phải dụ dỗ người trong nhà từ khía cạnh nào.
Lúc này Tống Hữu Phúc cũng không còn do dự nữa: “Được, vậy ngày mai cha lên núi tìm gỗ làm hộp gỗ.”
“Anh cả, đất trồng út bảo nói thì giao cho con đi làm.” Ông lại dặn dò.
Anh cả Tống: “…” Lúc này lại nhớ đến anh.
Ngày hôm sau, Tống Hữu Phúc kéo anh cả Tống đi làm gỗ và đất.
Tống Sở tiếp tục dẫn người lên núi hái quả trà, cũng dặn dò các người già, bảo gần đây bọn họ chủ yếu nhặt trứng giống của gà, vịt, ngỗng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận