Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 772. Cô cũng không tin là trùng hợp 1

Tiếng súng cách đó không xa, khoảng năm phút sau Tống Sở và anh cả Tống chạy tới.
Sau đó chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú, cầm một cây súng săn, phía trước cách anh ta không xa có một con dê núi nằm đó.
Phía sau anh ta cũng có một người đàn ông trung niên cầm súng săn giống vậy, chỉ là hiển nhiên người săn được con dê núi này không phải người đó.
Khi nhìn thấy Tống Sở, anh ta cũng lộ ra vẻ kinh diễm, nhưng lại không thu liễm mà lại đối diện nhìn chằm chằm cô, mang theo hứng thú tràn ngập.
Sau lưng hai người đó còn có mấy người đi theo, với nhãn lực của Tống Sở có thể nhìn ra, có tùy tùng, cũng có cả vệ sĩ.
Điều này đã nói rõ rằng thân phận của hai người cầm súng săn là không đơn giản.
Tống Sở và anh cả Tống đột nhiên xuất hiện, tất nhiên cũng dẫn tới sự chú ý của đoàn người.
Khi người đàn ông đẹp trai nhất ở phía trước nhìn thấy Tống Sở, trong mắt lộ ra mấy phần kinh diễm, chỉ là rất nhanh đã thu liễm lại.
“Hai người là?” Anh ta dẫn đầu mở miệng hỏi trước.
Tống Sở đánh giá mấy người đó rồi hỏi ngược lại: “Các người là ai? Sao lại chạy lên núi săn thú?”
Người đàn ông đẹp trai khẽ cười một tiếng: “Chúng tôi có hứng thú với việc săn bắn, vừa hay ngọn núi này là một nơi không tệ, vậy nên đã hẹn nhau tới đây, có vấn đề gì không?”
Tống Sở lẽ thẳng khí hùng nói: “Dĩ nhiên là có vấn đề rồi, cả vùng núi này đã được tôi nhận thầu rồi, cho nên mỗi cây hoa, mỗi ngọn cỏ, mỗi cái cây, và tất cả động vật trên ngọn núi này đều thuộc về sở hữu tư nhân.”
“Mấy người làm như vậy được coi là xâm phạm lãnh thổ tư nhân của người khác, bây giờ mời mấy người đi cho.”
Sau khi quyết định nhận thầu, cô đã từng tới mấy lần cẩn thận đi vòng quanh ngọn núi này rồi, phát hiện phía sau núi sâu còn có một sơn cốc bằng phẳng, bên trong có không ít dê núi và bò rừng, lúc ấy còn rất kinh hỉ.
Con dê núi những người này bắn chết chắc là vô tình chạy ra từ trong sơn cốc.
Đây là ngọn núi đã được nhận thầu, dĩ nhiên mọi thứ bên trong cũng đều là của cô.
Người đàn ông đẹp trai lộ ra mấy phần kinh ngạc: “Vùng núi này đã bị cô nhận thầu rồi sao? Chuyện khi nào? Trước kia chúng tôi thường xuyên tới săn thú, cũng chưa từng nghe nói gì cả.”
Tống Sở liếc nhìn anh ta với vẻ thâm thúy, cầm tài liệu từ cặp sách đeo trên lưng ra, mở một trang có con dấu của công xã và đại đội thôn, quơ quơ về phía bọn họ: “Mới ký không lâu, trước đó mấy người không biết, tôi sẽ không truy cứu, chỉ là sau này thì đừng tới nữa.”
Người đàn ông nhìn vào chỗ con dấu trong hợp đồng cô cầm ra, lộ ra một nụ cười xin lỗi: “Rất xin lỗi, chúng tôi không biết ngọn núi này đã được cô nhận thầu, vậy nên mới tới săn thú.”
“Vùng núi này đã được cô nhận thầu, những thứ trên đó cũng đều là của cô, chỉ là con dê núi này đã bị tôi bắn chết, hay là tôi đưa tiền rồi cô bán cho cô nhé?” Thái độ anh ta tương đối ôn hòa lễ độ.
Tống Sở cũng không từ chối: “Được, vậy anh cứ trả tiền con dê núi này theo giá cả trên thị trường cho tôi đi.”
Người đàn ông đẹp trai không ngờ cô sẽ trực tiếp như vậy, hỏi người ở phía sau, lấy ra hai trăm đồng đưa cho Tống Sở: “Cô xem đủ chưa?”
Giá thịt dê trên thị trường khoảng hơn một đồng một cân, con dê này nhìn qua khoảng một trăm cân, giá anh ta trả cũng cao hơn chợ đen.
Tống Sở nhận lấy tiền đưa cho anh cả Tống: “Anh cả, cất đi.”
“Được!” Anh cả Tống nhận lấy tiền cất đi.
Trong đầu nghĩ trên núi này hẳn có không ít thứ, trong thôn của bọn họ cũng chưa có dê núi, trước đó còn cảm thấy phí nhận thầu đắt, nhưng bây giờ lại cảm thấy em giá chỉ cần tùy ý vào núi dạo mấy vòng là phí nhận thầu một năm đã được hồi lại rồi.
Người đàn ông đẹp trai cười nhìn Tống Sở nói: “Không biết xưng hô với vị nữ đồng chí này như thế nào đây?”
Tống Sở như cười như không nhìn anh ta: “Chúng ta không quen biết, không cần phải nói tên cho anh biết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận