Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 393. Căn bản không cách nào so sánh 1

Bên khác, thư ký Trương Xuân Hoa dẫn ba người đến ký túc xá.
Điều kiện của phòng kinh tế huyện bên này không tệ, Thịnh Thanh Dương xin giúp bọn họ ba gian phòng.
Diện tích mỗi gian phòng hơn hai mươi mét vuông, còn thêm một phòng trong nhỏ, có thể làm phòng chứa đồ hoặc phòng bếp, mỗi tầng lầu đều có một nhà vệ sinh.
Đây cũng không phải là nhà ngang, một tầng lầu chỉ có sáu nhà, gian phòng của ba người bọn họ liền kề nhau.
Bên trong đặt giường, một cái bàn và một cái tủ, mặc dù khá đơn giản, nhưng cũng có thể dùng tạm.
Tống Sở vẫn là khá hài lòng, sau khi Trương Xuân Hoa đi, cô lấy đồ đạc ra sắp xếp.
Tống Bình và Cố Việt cũng thu xếp phần mình.
Sắp đến 12 giờ, ba người dọn dẹp, chỉnh lý một lượt, trải giường ra, đặt đồ dùng sinh hoạt lên, xem cũng ra hình ra dáng.
Thịnh Thanh Dương tự mình tìm qua.
“Thu don xong rồi?” Anh ta đứng ở cửa Tống Sở cười hỏi.
Tống Sở cười rồi nói: “Đã thu dọn xong rồi, mời huyện phó Thịnh vào ngồi.”
Lúc này Cố Việt và Tống Bình đang ngồi ở trong, nhìn thấy Thịnh Thanh Dương đi vào thì chào hỏi một tiếng.
“Thế nào, hài lòng không?” Thịnh Thanh Dương lại hỏi.
Anh ta đã tốn chút sức mới giúp Tống Sở xin được ba gian phòng này, thật sự là bây giờ phòng ở quá khan hiếm.
Tống Sở cười trả lời: “Rất hài lòng, cảm ơn anh xin giúp chúng tôi.”
Thịnh Thanh Dương cười khẽ: “Sau này chúng ta đều là người cùng thuyền, giúp các người thu xếp vấn đề sinh hoạt trước là điều nên làm.”
Anh ta đưa tay lên xem đồng hồ: “Đi thôi, tôi đã nói chuyện với năm người bọn họ rồi, buổi trưa cùng nhau ăn cơm.”
Tống Sở đứng dậy, xách cái túi trên bàn lên: “Được đó, đúng lúc cho các người thử dầu đậu nhự và dầu ớt.”
Thịnh Thanh Dương cười đáp: “Tình cảm này được.”
Anh ta đợi nếm thử mùi vị, mới có thể quyết định thủ tục kế tiếp của nhà máy thực phẩm.
Thịnh Thanh Dương và Cố Việt cùng cửa, đi ngang hàng nói chuyện.
Cố Việt mở miệng nói: “Anh Thịnh, qua hai ngày tôi định đón cháu trai qua ở cùng, không sao chứ?”
Thịnh Thanh Dương sững sờ một lát: “Cháu trai? Con trai của anh Cố Diên?”
Cố Diên hơn anh ta mấy tuổi, từng có quan hệ tốt ở thủ đô.
“Ừ, một năm trước chị dâu cũ của tôi vứt con ở nông trường cải tạo, khoảng thời gian trước tôi đã đón qua.” Cố Việt gật đầu.
“Đây cũng quá đáng rồi đấy.” Thịnh Thanh Dương biết trước khi Cố Diên bị điều xuống đã ly hôn với vợ, nhưng không ngờ người phụ nữ đó nhẫn tâm như vậy, lại vứt đứa trẻ mấy tuổi đến nông trường cải tạo.
Cố Việt nói kèm theo chút mỉa mai: “Có thể phủi sạch quan hệ, không chịu liên lụy, cũng lập tức dựa thế người khác, vứt bỏ chồng con thì tính làm gì.”
Thịnh Thanh Dương thở dài: “Cũng đúng, mặc dù nói phụ nữ là làm từ nước, nhưng có phụ nữ độc ác lên, vậy còn ác hơn đàn ông nhiều.”
Sau khi nhà họ Cố xảy ra chuyện, từ cụ ông đến Cố Diên đều bị điều xuống, bởi vì trước đó bọn họ đều đang nhậm chức.
Còn Cố Việt và con trai Cố Diên không có công việc thì không cần điều xuống.
Nếu không muốn bị liên lụy, trực tiếp đăng báo cắt đứt quan hệ và ly hôn chính là một con đường.
Cũng có không ít người làm như vậy.
Nếu trực hệ muốn ở lại thủ đô, tất phải đăng báo cắt đứt quan hệ mới được, nếu không nhất định sẽ bị chèn ép đến vô cùng thảm.
Cố Việt không chọn cắt đứt quan hệ, chủ động xin đến nông thôn xa xôi làm thanh niên tri thức, là làm việc trong phạm vi cho phép, cũng là một lựa chọn nặng tình.
Mà mẹ và chị dâu của Cố Việt, để không bị liên lụy đã lần lượt ly hôn, cắt đứt quan hệ khi nhà họ Cố xảy ra chuyện, thậm chí hai người đều tái giá rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận