Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 466. Anh sẽ xử lý vấn đề của cô ấy, em yên tâm 2

Cô đưa tay kéo lại cổ áo khoác cho Cố Việt: “Đi đi, buổi tối đợi anh về.”
“Ừ, anh về sớm chút.” Trong mắt Cố Việt tràn đầy dịu dàng.
Cố Việt nhìn Tống Sở lên lầu ký túc xá, lúc này mới xoay người rời khỏi.
Đợi đến chỗ ở của Hoắc Khải, ba người khác đã uống rồi.
Thấy Cố Việt đi vào, ba người đều ồn ào, một người kính anh một ly.
Cố Việt cũng rất thẳng thắn, uống liền ba ly.
Thịnh Thanh Dương cười nhạo nói: “Sao đến muộn như vậy, ở bên Tống Sở, hai người chưa đủ chán sao?”
Cố Việt khẽ cười tự nhiên: “Chúng tôi mới xác định quan hệ yêu đương, sao có thể chán.”
Sau đó anh nhìn Nghiêm Phi: “Nhưng sở dĩ đến muộn, không phải chúng tôi chán thời gian dài, mà là em gái cậu đã đuổi đến chỗ tôi ở.”
Nghiêm Phi cau mày: “Nó lại quấy rầy cậu? Khiêu khích Sở Sở sao?”
Cố Việt gật đầu: “Quấy rầy, khiêu khích đều làm rồi.”
“Cậu đưa cô ta về thủ đô đi, tôi thật sự sợ cô ta rồi.” Anh lại nói.
Nghiêm Phi đau đầu nói: “Đứa em đần độn kia tính tình rất nóng nảy, bề ngoài nhìn thì sợ tôi, nhưng căn bản sẽ không nghe lời tôi.”
Giống như lần này muốn đuổi đến, vừa bắt đầu anh ta đã không đồng ý, nhưng cô ta lại trốn người trong nhà chạy đi xin giấy chứng nhận và mua vé tàu hỏa.
Sau đó nghĩ dẫn cô ta theo tiện thể đánh yểm trợ cũng được, cho nên anh ta mới thỏa hiệp.
Chân trên người cô ta, muốn đưa người về, cũng không dễ dàng.
Cố Việt ẩn ý nói: “Vậy cậu không biết dùng chút thủ đoạn, để lão già nhà cậu cử người đến mang cô ta về.”
Quan hệ lúc trước cha anh và cha của Nghiêm Phi cũng không tệ, hơn nữa bọn họ lại là bạn thân, cho nên rất hiểu chuyện nhà họ Nghiêm.
Lúc mẹ Nghiêm Phi sinh anh ta, băng huyết mà mất rồi.
Hơn một năm sau, công việc của cha Nghiêm rất bận rộn, để có thể chăm sóc tốt cho Nghiêm Phi, lúc này mới nghe theo sắp xếp trong nhà lấy mẹ của Nghiêm Vũ.
Nhưng trong lòng cha Nghiêm luôn nhớ đến người vợ đã mất, cũng vì vậy khá xem trọng và nghiêm khắc với Nghiêm Phi, từ đó xem như bồi dưỡng người thừa kế.
Còn với em gái Nghiêm Vũ thì khá tùy ý buông thả, cũng không đánh giá cao như vậy.
Lúc Nghiêm Phi còn nhỏ, mẹ kế đối xử rất tốt với anh ta, gần như đến mức muốn sao cũng không ngại hái cả ánh trăng, ngay cả người nhà họ Nghiêm cũng cảm thấy, người mẹ kế này tốt hơn cả mẹ ruột.
Về sau Nghiêm Phi thành bạn học của anh, quan hệ cũng vô cùng tốt.
Cố Việt cũng từng nhìn thấy mẹ kế của Nghiêm Phi vô cùng khoan dung và dịu dàng, nhưng lại luôn cảm thấy giống như có chỗ nào không hợp.
Bởi vì Nghiêm Phi phạm sai, mẹ kế của Nghiêm Phi đều sẽ đứng ra thu dọn rắc rối, từ trước đến nay đều không trách mắng, dạy dỗ, thậm chí còn lén giúp bao che với cha Nghiêm.
Nhưng đổi lại anh phạm sai, mẹ anh sẽ trừng phạt anh, mặc dù tình cảm mẹ con bọn họ vốn chẳng ra gì.
Sau này có lần lại bị trừng phạt, anh nói chuyện mẹ kế của Nghiêm Phi với mẹ anh, mẹ anh trực tiếp khinh thường vạch trần, đây là cưng chiều là giết chết, đừng tưởng rằng đối xử tốt với anh ta chính là thật sự tốt cho anh ta.
Đương nhiên mẹ anh rất nghiêm khắc với anh và anh cả anh, cũng không phải yêu thương bọn họ bao nhiêu, anh cảm thấy bà ta chỉ muốn có hai đứa con trai nghe lời, hiểu chuyện lại hơn người, ra ngoài giữ mặt mũi cho bà ta, nên lúc còn trẻ anh mới phản nghịch mấy năm.
Trọng tâm của bà ta đều đặt vào xã giao, chỉnh sửa chải chuốt, được các bà khác trong giới ngưỡng mộ.
Do đó sau khi nhà họ Cố xảy ra chuyện, bà ta lập tức ly hôn, tái giá, còn tái giá đến nhà đối đầu với nhà họ Cố.
Không những nhẫn tâm với cha anh, mà với anh và anh trai anh cũng chưa từng đoái hoài, cũng chưa từng quan tâm đến Cẩn.
Nhưng cũng vì lời này của mẹ anh, anh vẫn truyền lại cho Nghiêm Phi, bạn thân cũng mới phát hiện đối phương bất thường, sau đó không còn làm thiếu niên phản nghịch nữa, bắt đầu thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận