Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 489. Cậu đây chính là đang khoe khoang 1

Tống Sở dẫn mọi người vào ở, nói cảm ơn An Húc và Hứa Đình, sau khi hai người rời đi, trước hết là cùng Tống Bình trở về phòng.
Cố Việt và Nghiêm Phi ở chung một căn phòng, còn nhưng người còn lại cũng là hai người một phòng.
Ngồi tàu lửa lâu như vậy, Hứa Đình cũng biết Tống Sở các cô đã khá mệt mỏi, hẹn ngày mai đi đến nhà anh ta ăn cơm.
Không khí ở đây ấm áp hơn tỉnh Nam được một ít, Tống Sở vừa tắm nước nóng đã mở tài liệu triển lãm do Hứa Đình đưa ra xem.
Bên trong giới thiệu các quy tắc của cuộc triển lãm lần này, có những các loại thương gia cụ thể.
Chờ Tống Bình tắm xong lau khô tóc, thấy thời gian cũng không sai biệt lắm, Tống Sở đánh tiếng gọi cho người ở từng phòng, tập trung xuống lầu dẫn bọn họ đi ăn cơm.
Nhà khách này chỉ có chỗ dừng chân chứ không có chỗ ăn, vì vậy mọi người cùng nhau đi đến tiệm cơm quốc doanh.
Nhìn thấy Tống Sở tương đối quen thuộc với đường đi, làm việc gì cũng đều sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, những người đi theo tới đây cũng đều khâm phục và âm thầm tán dương.
Nếu như không có Tống Sở dẫn đi, bọn họ đã thật sự là không biết phải làm sao cho phải.
Cơm nước xong, Tống Sở bảo mọi người có đi dạo một vòng gần đây rồi sau đó tự mình trở về nhà khách.
Làm xong chuyện hội chợ mua bán hàng xuất nhập khẩu, Tống Sở và Cố Sở sẽ rời khỏi phòng kinh tế huyện, cho nên suốt dọc đường đi hai người cũng không có tị húy, hết sức hào phóng mà tỏ rõ cho mọi người thấy các cô đang là đối tượng của nhau.
Hai người bất kể là xem xét từ hình dáng khí chất hay là năng lực làm việc, đều hết sức xứng đôi, cho nên thái độ của mọi người đều là chúc phúc.
Tống Bình cũng không là kỳ đà cản mũi, chủ động dẫn nữ đồng chí đi theo dạo phố ở vùng lân cận, dù sao trước đó cô ấy cũng đã đi theo đến các tỉnh lớn, cũng có chút quen thuộc.
Trong lòng Nghiêm Phi có chút mất mác, nhưng vẫn là biết điều cùng Ngụy Nhiên, Đinh Bằng trở về nhà khách.
Cố Việt và Tống Sở sánh bước đi tản bộ ở công viên gần đó.
Tống Sở mở miệng nói trước: "Anh phải đi đến nông trường trước sao? Gần đây là giai đoạn tiền kỳ của triển lãm, không cần đi theo cũng được."
Cố Việt cười nói: "Vậy sau khi anh đi đến nông trường một chuyến, đưa ít đồ cho cha anh và anh cả, chờ đến khi triển lãm kết thúc trước, lại dẫn Cẩn đi thêm một lần nữa."
Thời gian bọn họ nán lại đây lần này là phải chừng một tháng, Cố Cẩn còn phải đi học nên không đưa thằng bé đến.
Nhưng mà làm cùng với Thịnh Thanh Dương cũng tốt lắm, lần sau lúc anh ta đến giúp dẫn Cố Cẩn theo, sau đó sẽ mang đến nông trường.
“Lần sau em cũng cùng đi đi, để cho cha và anh cả gặp vợ của anh một chút.” Anh cười, vươn ngón tay móc móc lấy ngón tay của Tống Sở.
Tống Sở quở mắng anh một cái: "Vẫn chỉ là đối tượng thôi mà."
“Sớm muộn gì cũng là vợ của anh thôi.” Cố Việt xít lại gần bên tai Tống Sở mà cười khẽ.
Thật là muốn mau chóng lấy Tống Sở về nhà!
Tống Sở cảm nhận được hơi thở của anh, nghe thấy giọng nói dễ nghe lộ ý cười của anh, cảm thấy học thần Cố càng ngày càng biết cách chọc ghẹo cô.
“Muốn cưới em cũng không dễ dàng như vậy đâu.” Tống Sở kiêu ngạo mà nhéo nhéo eo của anh một cái.
Nếu không phải là ở bên ngoài, nhìn thấy Tống Sở kiêu ngạo đáng yêu như vậy, Cố Việt cũng muốn đè cô ở trên tường mà hôn lên.
Anh kiềm chế sự xúc động của mình lại, nghiêm túc khẽ cười hỏi: "Vậy phải làm thế nào anh mới có thể cưới em về đây?"
“Đương nhiên là còn phải cầu hôn em thật đàng hoàng hay gì đó chứ.” Tống Sở nhướng mày nhìn anh, nói: “Học thần Cố, chuyện này mà anh còn muốn em dạy anh sao?”
Trên gương mặt tuấn tú của Cố Việt lộ ra một nụ cười, giơ tay lên gãi gãi mũi của Tống Sở một cái, nói: "Không cần em dạy, anh đã hiểu rồi."
Nếu anh muốn cưới Tống Sở về nhà, tất nhiên anh sẽ phải chuẩn bị chu đáo để cầu hôn thật tốt rồi.
Tống Sở nâng cằm lên một chút, dáng vẻ vạn phần nữ vương, ánh mắt đầy ý cười nói: “Cái này cũng không sai biệt lắm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận