Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 790. Chắc chắn không sai 1

Cố Việt hỏi ý kiến Tống Sở.
“Em nói xem cái gì sẽ tốt hơn? Ngày mai anh sẽ đưa người tới nghiên cứu.”
Tống Sở suy nghĩ một chút rồi nói: “Nồi cơm điện, lò vi ba và bàn ủi điện.”
Hiện tại thì đây là những thứ khá cần thiết trong gia đình, hơn nữa giá cả cũng không quá đắt, sẽ có khá nhiều gia đình có thể mua được.
Đợi kinh tế phát triển hơn một ít, cuộc sống của mọi người ngày càng tốt hơn, gia nhập vào đông đảo các gia đình, tiềm năng thị trường cũng không lớn lắm.
“Chờ đến khi ba món đồ nhỏ này có được danh tiếng, trở thành nhãn hiệu đồ điện máy phổ biến trên toàn quốc thì hãy nghiên cứu đồ điện lớn hơn, ví dụ tivi màu, tủ lạnh, máy giặt quần áo tự động, vâng vâng.”
Phải nghiên cứu mấy thứ này từng bước một, một phát làm sao có thể ăn được cả con cá lớn.
Ví dụ như máy giặt quần áo, có thể nghiên cứu ra máy giặt quần áo bán tự động trước, sau đó để nó trở nên phổ biến rộng rãi trên khắp cả nước, chắc chắn sẽ có rất nhiều người mua.
Dẫu sao thì bây giờ máy vi tính vẫn chưa trở nên phổ biến, chừ đừng nói gì là hệ thống trí tuệ, máy giặt quần áo hoàn toàn tự động là không thực tế.
Cố Việt nghe cô nói như vậy nói thì gật đầu nói: “Được, bắt tay vào sản xuất dây chuyền mấy đồ điện nhỏ trước cũng dễ hơn, nó cũng không mất quá nhiều thời gian để anh hướng dẫn mọi người nghiên cứu.”
Hai người họ bàn bạc với nhau được một lúc, thì anh hai Tống bưng món ăn mới nấu xong lên, sau đó anh ta cũng ngồi xuống nghe.
“Anh hai, anh làm xong rồi?” Tống Sở nhìn lướt qua mấy món ăn mới được đặt ở trên bàn một lượt, tất cả đều là các món mà trước đây cô chưa từng ăn, vừa nhìn đã thấy có đủ màu sắc và mùi thơm rồi.
Anh hai Tống cười nói: “Anh làm xong rồi, anh với đầu bếp sẽ không nấu món sở trường cho mỗi phòng, mà phòng riêng đặt trước mới nấu, như em nói, làm điểm tâm ăn lót dạ để bán.”
“Dù sao thì bình thường đồ ăn mà bọn anh nấu cũng có mùi vị rất thơm ngon, nên mấy vị thực khách cũ cũng đã dần quen với cách này.” Dưới sự giúp đỡ của đầu bếp, anh ta đã mời thêm ba vị đầu bếp giỏi ở các mảng món ăn khác về, vậy cho nên lúc bắt đầu anh ta cũng không bận rộn cho lắm.
Giống như em gái nói, sau này trọng tâm của anh ta là phải phát triển, xây dựng sự nghiệp lớn trong ngành ăn uống, không thể chỉ nghĩ tới việc làm một người đầu bếp.
Tống Sở gật đầu một cái rồi nói: “Hiện tại anh làm khá tốt, nhanh như vậy mà quán ăn tư nhân đã hoàn toàn vào nề nếp rồi.”
Mặc dù cô và Cố học thần đã hỗ trợ khá nhiều trong việc dẫn và giới thiệu người khác tới ăn, nhưng họ cũng muốn đồ ăn và cách tổ chức của anh hai có thể thu hút người khác, nếu không thì cũng uổng công.
Sau đó anh hai tới thủ đô để mở quán tư nhân, quả thật là anh ta đã làm rất chăm chỉ.
Anh hai Tống cười hì hì một tiếng: “Cái này là tất nhiên rồi, anh là anh của em mà, anh không thể kéo chân em lại, để em bị người khác cười được.”
Bản thân anh ta rất thích nghề này, thích khoảng thời gian được đếm nhiều tiền mỗi ngày, cho nên có dù khổ cực thế nào đi nữa, có mệt mỏi thế nào đi nữa, anh ta cũng có thể kiên trì bước tiếp, hơn nữa càng làm thì anh ta lại càng thấy vui.
Vả lại, thật ra thì trong lòng anh ta cũng cảm thấy khá sốt ruột, dẫu sao thì nhìn thấy các anh em ai nấy cũng đều đã bắt đầu phát triển, giành vẻ vang cho em gái, mà bản thân anh ta cũng có lòng tự trọng nên anh ta cũng không thể để mình thua kém được.
Tống Sở gật đầu, xem như là âm thầm đồng ý với lời của anh ta, sau đó cô nếm thử món ăn mới: “Mùi vị thật sự không tệ.”
“Ăn đồ ăn ở quán anh xong, em cảm thấy đồ ăn ở trường em chẳng có mùi vị gì cả.” Cô cười nói.
Bây giờ quán mới mở chưa đầy một năm, vì cả nước cũng chưa có nhiều khu nuôi dưỡng tư nhân nên vẫn còn thiếu hụt rất nhiều các loại thịt, một tuần ở căn tin cũng chỉ có ba ngày là có thịt, còn bình thường là món ăn chay.
Cũng vì vậy mà bốn ngày buổi trưa không có thịt, cô đều đi ra tiệm cơm quốc doanh để ăn, rồi tới buổi chiều cô sẽ ăn một chút đồ ăn nhẹ ở trong căn tin.
Cô có tiền có phiếu, nhất định phải đối xử với bản thân mình tốt hơn một chút.
Anh hai Tống biết em gái nhà anh ta rất kén chọn đồ ăn, dưới tình huống có điều kiện mà nói, cô tuyệt đối sẽ không để chính mình bị chịu thiệt thòi.
Anh ta cười nói: “Cái này không qua loa được, sau này bữa trưa và buổi tối của em và em rể để anh lo, mỗi ngày bên anh làm xong sẽ cho người đưa tới trường cho hai em.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận