Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 132. Xúi giục thành công 2

La Thu Cúc bị mấy người này nói vậy, trong nháy mắt chợt thấy bản thân đầy sức mạnh, cô ta có nhà mẹ chống lưng, cô ta sợ cái gì chứ?
En dâu út quả thực là ghê gớm, nhưng cô ta cũng có thể giở trò, đòi hai chỉ tiêu cho em trai thì làm sao. Nhà họ Tống, nhà họ Đường chẳng phải cũng có mấy người làm ở xưởng ép dầu sao.
Có chuyện tốt như thế, người ngoài có thể được lợi, tại sao nhà mẹ đẻ cô không thể?
Hơn nữa để người thân thích giúp đỡ chẳng tốt hơn người ngoài sao?
Càng nghĩ, cô ta cằng cảm thấy cũng có lý đấy, cô ta là người có lập công lớn cho nhà họ Tống mà.
“Được, để chị về đó giúp em ba, em tư lấy chỉ tiêu là việc ở trang trại chăn nuôi.” Cô ta kiên định đáp.
Lúc này người nhà họ La mới vừa lòng.
Mẹ La cười kéo tay La Thu Cúc: “Mẹ biết mà, con là đứa tình cảm nhất, cũng là đứa có tiền đồ nhất.”
“Chị hai, chị đối xử tốt với chúng em, chúng em ghi nhớ cả. Sau này chúng em sẽ là hậu thuận của chị.” Em ba La nói.
Em tư La cũng đáp: “Đợi khi nào em có lương, em sẽ mua quần áo và đồ ăn cho cháu.”
Cứ dỗ trước đã rồi nói, đến lúc đó ai mà còn nhớ điều này.
La Thu Cúc được dỗ dàn, khuôn mặt đầy nét cười: “Tình cảm thế là tốt, chị và cháu phải nhờ vào các em rồi.”
“Bây giờ chị về nhà đã.” Cô ta đứng dậy, nghĩ một hồi rồi nói: “Chị để Nhị Oa ở đây nhé, cũng phải nắm thóp bọn họ chứ.”
Người nhà họ La đương nhiên không phản đối: “Đúng vậy, để Nhị Oa ở đây. Đến lúc đó nếu như người nhà họ Tống không đồng ý thì chị bảo là bọn họ không cần cháu nữa.”
Ở cái thôn này một khi nắm thóp là phải nắm cho chuẩn, huống hồ người nhà họ Tống chỉ có một đứa đít tôn.
Người nhà họ La xúi giục thành công, La Thu Cúc ý chí chiến đấu sục sôi: “Mọi người đợi tin của con.”
“Được, mau quay về nhé.” Người nhà họ La con tự mình tiễn cô ta đến cửa.
Làng Hạ Bá, Tống Sở vừa trở về từ nơi xây dựng trang trại chăn nuôi.
Trước đây ở căn cứ trong mạt thế ngoài công việc nghiên cứu ra, cô còn phụ trách xây dựng cơ bản.
Vậy nên cũng từng học về kiến thức về mảng kiến trúc, chuẩn bị xây dựng trang trại ngay tại chỗ, để trong tương lai không cần phải thay đổi nó.
Thế rồi cô vẽ bản thiết kế, đưa cho người có hiểu biết về xây dựng trong làng xem, sau đó mỗi ngày sẽ đến hướng dẫn bọn họ làm thế nào, có vấn đề sẽ lập tức sửa chữa.
Cô về nhà chưa lâu thì anh tư Tống cũng từ phố huyện trở về.
Nhận lấy nước mà Tống Sở đưa, anh tư Tống uống một hơi hết sạch: “Em gái, hôm nay anh lên phố huyện hỏi thăm đại ca Hồ, anh ấy nói muốn lấy đồ để đổi đồng hồ cũng được.”
Tống Sở cười hỏi: “Anh ta nói muốn lấy gì để đổi?”
“Anh nói với anh ấy là em đánh lợn rừng rất giỏi, anh ấy liền bảo em lấy thịt để đổi đi, lợn rừng, rắn, gà rừng thỏ rừng đều được.”
“Có điều nếu như là gà rừng thỏ rừng thì số lượng phải nhiều một chút.”
“Đúng rồi, anh ấy nói nếu em dám đi vào rừng sau, nếu có mấy cái loại thảo dược tốt như nhân sâm thì cũng có thể đổi, còn có thể thêm tiền nữa.”
Trước đây anh ta từng nói phét về việc em gái anh ta giỏi thế nào với đại ca Hồ không biết bao lần, chuyện đánh rắn đánh lợn, vào rừng sâu đều nói hết.
Đại ca Hồ không tin được, có điều cũng chịu nói có thể lấy mấy thứ đó đổi đồng hồ.
Tống Sở cảm thấy điều kiện như thế có thể tiếp nhận được: “Không sao cả, ngày mau em sẽ đi lên núi coi sao.”
“Nhân sâm các thứ thì không dễ gặp đâu, đến em xem có thể gặp được rắn hoặc là lợn rừng không.” Cô bổ sung thêm một câu.
Anh tư Tống cười hi hi: “Lợn rừng với rắn cũng được, thế mới có thể tỏ ra là em có bản lĩnh.”
Phải để đại ca Hồ thấy, anh ta không khoa trương và khoe khoang, hãy để họ thấy thực lực của cô em gái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận