Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 247. Xem ra gương mặt này của tôi còn có chút tác dụng 1

Thịnh Thanh Dương nói chuyện với Cố Việt thì lập tức mang người về lại thị trấn.
Khi Tống Sở ngủ trưa xong rồi trở lại văn phòng, hiếm thấy là lại gặp Cố Việt đang ngẩn người.
Sau khi khu nuôi dưỡng tiến vào quỹ đạo, văn phòng của hai người cũng được đưa tới, vì Cố Việt thường xuyên phải ở trong không gian của cô để đọc sách, nên không giữ quy tắc dùng riêng một phòng làm việc.
"Học thần Cố à, đang nghĩ gì mà mất hồn vậy?" Tống Sở đi vào khẽ đẩy anh một cái
Lúc mà cô đi vào Cố Việt đã phát hiện ra rồi, "Đang nghĩ đến chuyện máy nén chân không."
Mắt Tống Sở sáng lên, kéo ghế ngồi bên cạnh anh, "Có thể chế tạo ra máy nén chân không à?"
Cố Việt thấy ánh mắt của cô sáng ngời thì cười nói: "Ừ, vật liệu mới bên nhà máy sắt thép đã được thử nghiệm thành công rồi, nên đúng lúc có thể dùng để chế tạo máy nén."
"Quả nhiên học thần Cố vẫn quá tuyệt với." Tống Sở kéo cánh tay anh quơ quơ.
Trong con ngươi trong trẻo lạnh lùng của Cố Việt dính một tầng ý cười, "Cũng phải cần ít nhiều vật liệu trong không gian của cô."
Tống Sở cười nói: "Mặc dù vật liệu có công lao không nhỏ, nhưng anh vẫn lợi hại hơn."
Trong không gian của cô thực sự có vật liệu của máy nén chân không, nhưng nó lại không được sử dụng ở thời đại này.
Nhưng Cố Việt lại có thể nghiên cứu loại vật liệu kiểu mới này trước, sau đó sửa lại kết cấu của máy nén một lần nữa, khiến cho nó phù hợp với mức sản xuất ở hiện tại, đây cũng không phải việc người bình thường có thể làm được.
Cố Việt khẽ cười nói: "Bây giờ biết tôi như vậy là được rồi."
Tống Sở lại quơ quơ cánh tay của anh, "Phải phải, học thần Cố à anh là tốt nhất, anh là cứu tinh của tôi."
Nếu không gặp Cố Việt, thì rất nhiều ý tưởng của cô cũng không có cách nào để thực hiện được.
Nghe thế, ý cười trong mắt Cố Việt càng nhiều thêm, "Vậy sau này phải đối xử tốt với tôi đấy."
"Tôi đối xử với anh chưa đủ tốt à!" Tống Sở trợn trắng mắt.
Cố Việt phát hiện động tác trợn mắt của cô không hiểu sao lại thấy đáng yêu, không nhịn được giơ tay lên nhéo mặt cô, "Có thể tốt hơn mà."
Lúc Tống Sở phản ứng lại thì tay Cố Việt đã buông ra rồi, vậy mà người này còn có thể bóp mặt cô được nữa, "Học thần Cố lại có thể chiếm tiện nghi của tôi à."
Cố Việt dở khóc dở cười, "Bóp mặt có một cái mà đã là chiếm tiện nghi rồi à?"
"Tất nhiên." Tống Sở cũng thò tay ra bóp mặt anh, "Không được, tôi cũng muốn lấy lại."
Nhưng thực ra cô không nghĩ nhiều đến những phương diện khác, chỉ cảm thấy đây là do Cố Việt đùa cô.
Vốn dĩ Cố Việt có thể tránh thoát, nhưng vẫn để cô tùy ý nhéo mặt mình, "Cô cũng không khác lắm đâu."
Tống Sở chơi xỏ, "Không cần, tôi phải xoa mặt của học thần nhiều hơn mới được, cũng chiếm được tí may mắn."
Bóp xong còn sờ soạng, " Chết tiệt, học thần Cố à, da anh tốt quá."
Da thịt người này không chỉ trắng noãn mà khi phơi nắng còn không bị đen, đặc biệt là khi sờ còn rất nhẵn nhụi bóng loáng, cái này hơi quá đáng rồi đấy.
Bị vuốt mặt như vậy, tai Cố Việt hơi hơi ửng đỏ, lấy bàn tay gian ác vẫn còn ở trên đó của Tống Sở xuống, "Trời sinh thôi, cô cũng không cần phải hâm mộ đâu."
"Học thần Cố à, anh cũng học thói xấu rồi." Tống Sở giận dỗi liếc mắt nhìn anh.
Cố Việt cười nhìn cô, "Học theo cô đấy!"
Tống Sở liếc mắt, "Cái tốt thì không học, lại học cái này, học thần Cố à anh cũng được đấy."
Hai người nói giỡn thêm vài câu, Cố Việt nói: "Đúng rồi, hôm nay Thịnh Thanh Dương đi nói chuyện với tôi."
Tống Sở chống cánh tay đỡ đầu, nhìn thấy Cố Việt hỏi: "Anh nói gì với anh ta? Không phải là muốn lấy anh đi chứ?"
Nghĩ thầm nếu Thịnh Thanh Dương thực sự muốn trói học thần Cố của cô đi thì, cô sẽ chặn đầu anh ta lại.
Cố Việt mang theo vài phần chế nhạo cười nói: "Không phải lấy tôi, mà muốn lấy cô thì sao."
Tống Sở chỉ chính cô, "Lấy tôi á? Chẳng lẽ anh ta muốn bảo tôi vào huyện để công tác à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận