Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 217. Thật khó cho anh ta 1

Món thịt heo kho dưa ở quán cơm quốc doanh này quả thật rất ngon.
Thấy Tống Sở ăn vui vẻ, Tần Thu Lan mỉm cười hỏi: “Ổn chứ?”
Tống Sở gật đầu một cái: “Mùi vị rất ngon, cô gái nhỏ Tần, em đúng là biết chọn.”
Nụ cười của Tần Thu Lan trở nên sâu đậm hơn: “Lần sau chị tới đây, em sẽ đưa chị tới ăn tiếp.”
“Được!”
Cơm nước xong xuôi, Tần Thu Lan lại kéo tay Tống Sở mà hỏi: “Sáng mai mọi người phải quay về rồi sao?”
“Đúng vậy, sáng sớm ngày mai là phải đi rồi.” Tống Sở trả lời.
Tần Thu Lan cười nói: “Chúng ta đi xem phim đi.”
Cố Việt thấy cô ta cứ dính lấy Tống Sở như vậy thì có hơi đau đầu, anh nói: “Buổi chiều bọn anh sẽ về nhà khách để nghỉ ngơi cho khỏe, như vậy thì ngày mai ngồi xe về sẽ không bị mệt.”
Tần Thu Lan mím môi: “Em cũng không có kêu anh đi, em bảo Sở Sở đi với em mà.”
Hiếm khi làm quen được với một người bạn, sao anh Cố Việt có thể như vậy chứ!
Cố Việt: “...”
Cũng ít khi Tống Sở thấy Cố Việt lộ ra vẻ khuất phục, thế nên cô ngồi bên cạnh cười giống như một con hồ ly nhỏ vụng trộm, cô còn cho anh cái ánh mắt anh mà cũng có hôm nay sao.
Trong đôi mắt của Cố Việt hiện lên sự bất lực, anh thật sự không thể hiểu nổi hai người phụ nữ này.
Nhìn thấy dáng vẻ của Tống Sở, ý cười ở trong đôi mắt anh lại càng trở nên đậm hơn, người phụ nữ này đúng thật là.
Sau đó, Tống Sở nói với Tần Thu Lan: “Để lần sau đi xem phim đi, chị đưa anh chị đi dạo ở tỉnh một chút.”
Lúc này, Tần Thu Lan mới đành nói: “Được, vậy để em viết thư cho chị, chị nhớ hồi âm lại cho em nhé, cài số điện thoại vào rồi thì cũng nhớ gọi một cuộc cho em đấy.”
Lúc ở quán cơm, cô ta đã nói cho Tống Sở biết số điện thoại của nhà cô ta.
“Ừ, không thành vấn đề.” Tống Sở gật đầu một cái.
Sau khi hai người tạm biệt nhau, Tần Thu Lan mới vẫy tay với Cố Việt: “Anh Cố Việt, em đi trước đây, lần sau anh nhớ đưa Sở Sở đến tìm em nhé.”
Cố Việt khẽ gật đầu một cái: “Được.” Em có thể đi nhanh được rồi.
Sau khi Tần Thu Lan rời đi, Cố Việt nhướng mày với Tống Sở: “Tống Tiểu Sở, kỹ năng giao tiếp của cô cũng tốt quá nhỉ.”
Tống Sở cũng nhướng mày giống anh: “Vậy anh cũng không nhìn xem thử tôi là ai.”
“Nhưng mà đó cũng là em gái Tiểu Tần đáng yêu của anh, nếu không phải thì còn lâu tôi mới phản ứng.” Cô vừa cười vừa nói bổ sung.
Cố Việt liếc cô: “Em ấy không phải là em gái Tiểu Tần đáng yêu của tôi, trái lại còn giống như của cô vậy.”
Tống Sở bật cười hì hì một tiếng: “Tôi có sức hút quá nhỉ? Có thể khiến cô gái trẻ thích tôi.”
Trước kia cũng có không ít cô gái vây quanh cô, sau khi cô giành được giải thưởng lớn ở nước ngoài, đã có một nhóm cô gái gọi cô là “Chồng” ở phía dưới Weibo đấy.
Cố Việt dở khóc dở cười: “Vâng, cô có sức hút lắm.”
Trong lòng anh thầm suy nghĩ, cô khiến con gái thích cô còn mạnh hơn nhiều so với việc khiến con trai thích.
Anh tư Tống liếc mắt: “Thu hút con gái thích mình thì có ích gì.”
Thu hút đồng chí nam mới có ích, bọn họ cũng sẽ không cần phải bận tâm về việc không có ai thèm lấy cô nữa.
Tống Sở trừng mắt nhìn anh ta: “Khiến con gái thích mình vẫn có ích chứ, có thể giải quyết xong chuyện mà không cần gọi điện thoại đấy thôi? Bảo anh học nhiều một chút, sao mà lại không nghe rồi.”
Cô đã thiết lập mối quan hệ thân thiết với Tần Thu Lan, nên cô không muốn dùng thân phận của đối phương hoặc là muốn lợi dụng họ, cô cảm thấy cô gái trẻ ấy đáng yêu nên cả hai người có thể chơi với nhau.
Nhưng nếu đối phương giúp đỡ thì cô cũng sẽ không từ chối, có tài nguyên mà không cần là người ngu.
Dĩ nhiên, sau này nếu cô nhóc ấy có việc gì cần nhờ cô giúp, thì chắc chắn cô cũng sẽ không từ chối.
Anh tư Tống trợn to hai mắt: “Hóa ra là như vậy.”
Sau đó anh ta nhìn Tống Sở với vẻ mặt đầy khâm phục: “Em gái, quả nhiên là em lợi hại.”
Tống Sở cũng lười để ý đến anh ta, cô đi tới bên cạnh Cố Việt mà nhỏ giọng hỏi: “Cố học thần, hẳn là anh biết chợ đen ở đâu phải không?”
Cố Việt liếc cô: “Sao cô biết tôi biết chợ đen ở đâu.”
Tống Sở cười như không cười, cô đáp: “Mấy món dùng của anh ở trong phòng dưới quê, không phải là mua ở chợ đen, chẳng lẽ là được mang về từ thủ đô?”
Lúc trước cô đã nhanh chóng phát hiện ra, đồ dùng ở trong phòng của Cố Việt cũng khá tốt, còn có không ít bột mì và gạo, mấy cái này mà không phải mua ở chợ đen thì còn lâu cô mới tin.
Cố Việt khẽ cười ra tiếng: “Cô quan sát kỹ quá nhỉ.”
Tống Sở chỉ vào chính mình: “Đành chịu thôi, ai bảo tôi có một đôi mắt tinh tường chứ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận