Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 507. Rất hãnh diện 1

Tống Sở kéo đám người Cố Việt đi dạo, phía sau còn có ít người đi theo xem náo nhiệt.
Lúc nãy Tống Sở làm khó thương nhân nước ngoài, có thái độ thích mua thì mua đã truyền khắp nơi rồi, hầu như thương nhân nào tham gia hội trợ triển làm đều biết.
Mọi người nghe xong thì cảm thấy trợn mắt há mồm, còn có chuyện thế này à? Sao lại cảm thấy không đáng tin vậy chứ?
Lại còn có người lại làm khó với thương nhân muốn đàm phán làm ăn, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy.
Nhưng nghe mọi người nói tận mắt nhìn thấy, lại còn không chỉ có một người, bọn họ lại không thể không tin.
Không ít người đều chạy tới gian hàng của huyện Nam để xem náo nhiệt, quả nhiên thấy hai thương nhân nước ngoài đang trầm mặt nhìn qua rất tức giận đang ngồi đợi.
Ai cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Tống Sở của huyện Nam này quả thực quá mạnh rồi, vậy mà lại có thể để thương nhân nước ngoài tức tới mức này rồi mà còn bực bội ngồi chờ cô quay về.
Từ trước tới nay mọi người đã quen với việc đám thương nhân này ngông nghênh rồi, bọn họ đều tức giận bực bội, bây giờ vị trí đã bị đổi lại, mọi người có loại cảm giác nở mày nở mặt.
Thì ra đám thương nhân này cũng chỉ có vậy thôi, cũng có thể làm khó, chỉ cần hàng của bọn họ tốt, bọn họ cũng phải cầu để được mua.
Ý niệm này thoáng chốc đã len lỏi vào tim của rất nhiều người, đặc biệt là có người lại đề cập tới Tống Sở trước đó, thiếu cái gì cũng không thể thiếu ngông nghênh, sự đồng cảm của mọi người càng mạnh hơn.
Tống Sở mua không ít thứ, những nhà máy tham gia triển lãm thương bởi vì chuyện của cô mà thậm chí còn có gian hàng không lấy tiền.
"Cô thật sự đã lấy lại công bằng cho chúng tôi, khiến đám quỷ tây kia chịu thiệt, món đồ này không lấy tiền, tặng cô đấy."
Đám người đi theo sau Tống Sở cũng không biết làm gì mới được, thì ra còn có thể thế này?
Gương mặt Tống Sở mang theo nụ cười: "Vốn dĩ chúng ta cần không cầu xin bọn họ, chỉ cần mạnh hơn bọn họ thì bọn họ chỉ có thể tới cầu chúng ta, làm khó cũng phải nhịn."
"Chuyện này chẳng đáng là gì, tiền tôi vẫn sẽ trả."
Cô vừa nói xong, học thần Cố đã lập tức lấy tiền ra trả.
Anh nghiễm nhiên đã trở thành túi tiền của Tống Sở, lại còn vui vẻ nhìn dáng vẻ mặc sức mua mua mua của cô, vợ của mình thì phải nuông chiều.
Còn sinh ra một cảm giác tự hào, đây chính là Tống Sở của anh, kiêu ngạo lợi hại như vậy, giành vẻ vang cho mọi người.
Hai ngày triển lãm cuối cùng, Hứa Đình cũng không có nhiều việc, hôm nay An Húc cũng được nghỉ, trước đó bọn họ đã nhìn thấy toàn bộ quá trình Tống Sở khí phách làm khó đám thương nhân nước ngoài kia, bọn họ càng cảm thấy vui sướng, cũng cảm thấy sùng bái cô.
Bây giờ còn biến thành túi tiền, Tống Sở mua mua mua, Cố Việt tiêu tiền, bọn họ bèn chủ động nhận cầm đồ.
Nghiêm Phi ở phía sau dở khóc dở cười, trong lòng cũng sinh ra một loại cảm giác tự hào, quả nhiên người phụ nữ anh ta xem trọng không giống với người bình thường.
Tiếp đó lại cảm thấy chua xót, đáng tiếc đã tiện nghi cái tên Cố Việt kia.
Đám người Hứa Vệ cũng nghe được chuyện này, còn tự mình đi tới xem.
Chẳng những không cảm thấy Tống Sở có vấn đề, mà còn rất ủng hộ và tán thưởng cách làm và sự ngông nghênh của cô.
Bọn họ đã tham dự hội chợ triển lãm xuất nhập khẩu mấy lần rồi, lần này thực sự là thú vị nhất, điểm nhấn chính là gian hàng huyện Nam mà Tống Sở mang tới và cả chính bản thân cô
Đầu tiên là phán đoán chính xác, phản công đánh vào mặt của đám người xem thường chế nhạo các cô, hiện tại còn giành lợi ích cho mọi người, bọn họ cũng có loại cảm giác rất hãnh diện.
Bọn họ còn cố ý không tham dự, để Tống Sở dạy dỗ đám người kia cho thật tốt, lần sau đỡ phải làm con thiêu thân.
Tống Sở dẫn mọi người đi dạo quanh mấy gian hàng, túi lớn túi nhỏ quay về , quả nhiên vẫn thấy hai người kia đang ngồi đợi.
Lúc này mới đi tới ngồi xuống, hỏi hai người kia đã nghĩ xong hay chưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận