Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 546. Càng ngày càng thích em 2

“Chủ nhiệm của viện nghiên cứu còn muốn thu xếp cho anh làm trợ lý, là cái kiểu trợ lý định biên, tức là cái vị trí bị ghẻ lạnh, sau đó anh đã trực tiếp đi tìm viện trưởng.”
Tống Sở biết Cố học thần nhà cô cũng không phải là người có tính tình mềm yếu, có thể bị bắt nạt: “Sau đó thì sao?”
“Anh được chuyển đến viện nghiên cứu, vốn dĩ là do viện trưởng bên đó làm, thật ra thì ông ấy còn là học sinh của thầy anh ở thủ đô, cộng thêm việc anh vốn cũng có lý lịch, nên ông ấy đã trực tiếp thu xếp cho anh làm kỹ sư của viện nghiên cứu, anh có thể thực hiện hạng mục một cách độc lập.”
“Bởi vì không biết cụ thể tình huống của anh, nên đã để anh theo một hạng mục mới đang nghiên cứu, vừa hay lại là cái mà anh đã từng nghiên cứu và rất am hiểu.”
Cố Việt cười và nói tiếp: “Anh cũng phát hiện ra một vài vấn đề trong hạng mục của họ cần phải thay đổi, sau đó những nghi ngờ về anh mới được loại bỏ, bây giờ bọn họ đối xử với anh rất khách sáo.”
“Lúc tan làm, họ còn muốn giữ anh lại để làm thêm giờ, anh nói là anh phải đi đón người yêu tan làm thì họ đã không nói nên lời.” Anh khẽ cười.
Anh hiểu rõ về cái hạng mục này từ lâu rồi, hoàn toàn không cần phải lãng phí thời gian để làm thêm giờ.
Tống Sở nghe anh nói câu này xong, thì trên mặt cô lộ ra vẻ đồng tình: “Em cũng vậy, thật ra thì họ cũng muốn giữ em lại để làm thêm giờ, nhưng mà em nói là người nhà đang chờ em về ăn cơm, nên họ mới đành để em đi.”
“Bây giờ mấy người đồng chí cũ rất hăng hái và chịu khó thật, họ rất đáng được tôn trọng.”
Trước đây cô đã từng nghe nói qua, ở cái thập niên đại này, hầu hết các nhà khoa học và nhân viên kỹ thuật, ai nấy cũng đều tận lực làm việc vì họ muốn đóng góp một phần sức.
Nhưng nghe nói thôi thì không trực quan, bây giờ sau khi cô tự mình trải nghiệm thì cô cảm thấy chúng thật sự quá chân thật.
Trung Quốc của sau này phát triển nhanh chóng như vậy, thậm chí trong tương lai còn vượt qua Âu Mỹ, những người đang cố gắng ở tiền tuyến tuyệt đối không thể không ghi nhận công, họ xứng đáng được mọi người kính trọng và ngưỡng mộ.
Cố Việt cũng có nhận thức khá sâu về điều này nên anh cũng rất đồng tình với cô: “Đúng thật.”
Bọn họ cảm thấy thời gian mà hai người họ ở chung với nhau trôi qua rất nhanh, vừa nói một chút mà đã đến đầu hẻm rồi.
Đậu xe xong, nhìn thấy xung quanh không có ai, Cố Việt chủ động nắm lấy tay của Tống Sở.
Trở về nhà, Tống Bình gần như là đã nấu xong bữa ăn.
“Hai em quay về rồi.” Cô ấy đi ra khỏi phòng bếp, và cười nói.
Tống Sở buông tay Cố Việt ra và đi tới: “Cực cho chị Bình rồi, còn việc gì mà em có thể giúp không?”
Tống Bình xua xua tay: “Chị xào một dĩa cải xanh nữa là xong rồi, không cần em giúp đâu, hai em đi rửa tay trước đi.”
“Được!” Tống Sở gật đầu một cái, rồi kéo Cố Việt đi rửa tay.
Lúc này, Cố Cẩn bước ra từ trong phòng đọc sách: “Chú, dì Sở Sở!”
Ở nhà này có bốn căn phòng, ba người lớn mỗi người một phòng, riêng Cố Cẩn và Cố Việt thì ở cùng một phòng, căn phòng còn lại thì được Tống Sở trang trí thành phòng đọc sách.
“Hôm nay Tiểu Cẩn đã làm gì nào?” Tống Sở cười hỏi.
Cố Cẩn trả lời một cách khôn khéo: “Buổi sáng dì Bình Bình đưa con đi đăng ký, con còn thi thử, buổi chiều quay về thì con ngồi đọc với dì Bình Bình.”
“Hôm nay đã thi rồi sao?” Tống Sở nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé một cái: “Hẳn là Tiểu Cẩn của chúng ta làm được mà đúng không?”
Cố Cẩn gật đầu một cái: “Vâng, con làm được hết tất cả, sau đó thì hiệu trưởng nói con có thể trực tiếp lên thẳng lớp năm, ngày mai chính thức đi học.”
“Tiểu Cẩn quá tuyệt vời!” Tống Sở khen ngợi thằng bé.
“Chủ yếu là do đề không khó ạ.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Cẩn đỏ lên, được cô khen và công nhận, trong lòng thằng bé rất vui mừng.
Tống Sở biết chỉ số thông minh của Cố Cẩn cao bao nhiêu, đề lớp năm có khó ra sao đi nữa thì cũng không thể làm khó được thằng bé: “Tiểu Cẩn quá khiêm tốn rồi.”
Cô dắt Cố Cẩn vào phòng bếp để phụ giúp bưng đồ ăn, còn Cố Việt thì đã dọn xong bàn ăn.
Bọn họ vừa ăn cơm vừa nói chuyện với nhau, Cố Cẩn cố ý nhìn Cố Việt mấy lần, dáng vẻ muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Cố Việt rất nhanh đã phát hiện ra sự khác thường ở thằng bé nên anh hỏi: “Tiểu Cẩn muốn nói gì với chú phải không?”
Cố Cẩn im lặng trong chốc lát, lúc này thằng bé mím môi nói: “Hôm nay cháu đã nhìn thấy mẹ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận