Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 187. Cô ấy không sợ 1

Căn phòng khá nhỏ, như phòng chất đồ lúc trước, còn để không ít đồ linh tinh.
Trên một chiếc giường gỗ, trên mặt Tống Bình tím bầm nhiều chỗ, một cánh tay cũng nhấc lên yếu ớt, nhìn qua đúng là từng bị người ta bạo hành.
“Chị Bình, có phải là Lý Đông đánh không?” Tống Sở đi đến trước giường, kiểm tra kỹ lưỡng cho cô ấy.
Phát hiện trên người cũng có nhiều chỗ tím bầm, tay phải trật khớp.
Tống Bình nhìn thấy Tống Sở cũng không nhịn được mà khóc thành tiếng, bởi vì khá yếu, tiếng khóc không lớn: “Là tên súc vật đó.”
Tống Sở đỡ cô ấy lên, nhẹ nhàng vỗ vai cô ấy an ủi: “Không sao rồi chị Bình, mọi người đến rồi.”
“Tình hình cụ thể là thế nào, chị nói cho em biết.” Cô lại nói.
Tống Bình như tìm được người đáng tin cậy, rủ rỉ nói ra.
“Bắt đầu từ một năm trước, Lý Đông thích uống rượu, mỗi lần uống rượu xong sẽ đánh chị, nói chị không sinh được con, muốn cắt đứt hậu thế của nhà ông Lý anh ta, nói người bên ngoài đều vì chuyện này mà xem thường anh ta.”
“Sau đó mỗi lần tỉnh rượu, anh ta lại quỳ xuống, nói rằng anh ta không phải cố ý, nói anh ta sai rồi, xin chị tha thứ.”
“Lúc trước chị cũng vì chuyện không sinh được con, nghĩ rằng những lời đàm tiếu bên ngoài làm cho áp lực của anh ta rất lớn, nên mới uống rượu trút ra, thế là cũng nhịn.”
Tống Bình dựa vào Tống Sở vừa khóc vừa nói: “Nhưng không ngờ mấy ngày trước mẹ chồng chị lại bế về một đứa trẻ, nói đây là đứa con Lý Đông và góa phụ trong thôn lén sinh, bảo sau này chị xem như là con mình mà nuôi dưỡng, với người ngoài thì nói bà ta nhặt được.”
“Đây chính là phản bội, sao chị có thể đồng ý.”
“Vì thế chị ra sức phản đối, người nhà họ Lý đều mắng chị không sinh được con thì có tư cách gì làm bộ làm tịch, cưỡng ép nhét đứa trẻ cho chị.”
“Chị từ chối quyết liệt, muốn về nhà mẹ đẻ, nhưng lại bị người nhà họ Lý ngăn cản.”
“Chị càng nghĩ càng khó chịu, bèn lén lút nhờ bạn đồng hương cũng gả qua đây giúp đỡ, nếu hai ngày không xuất hiện bên ngoài, thì xin cô ấy đi nói chuyện này với mẹ chị.”
“Chị không nuôi đứa trẻ đó, nhà họ Lý lại dẫn góa phụ về, nuôi nấng đứa trẻ kia, hôm qua chị không nhịn được làm ầm ĩ lên, ai ngờ Lý Đông lại uống chút rượu, sau đó bắt đầu đánh chị.”
“Chị không nhẫn nhịn mà đánh nhau với anh ta, chỉ là không đánh lại anh ta, tay còn bị anh ta kéo trật khớp.”
“Người nhà họ Lý sợ chị ra ngoài làm ầm ĩ, lại không dám để chị về nhà mẹ để, thế là nhốt chị trong phòng chứa đồ tạm dọn ra này.”
Cô ấy rất đau khổ dựa trên bả vai Tống Sở, cũng không còn khóc thành tiếng, mà lặng lẽ rơi vài giọt nước mắt.
Lúc này trong mắt Tống Sở tràn đầy ớn lạnh: “Bọn họ không chữa tay cho chị sao?”
“Tối qua quá hỗn loạn, bọn họ căn bản không phát hiện tay chị bị trật, hôm nay chị dâu hai đưa cơm vào mới nhìn thấy, nói mời bác sĩ thôn đến nối lại giúp chị, nhưng bị chị từ chối rồi.”
Tống Bình cắn răng nói: “Chị biết các người nhất định sẽ đến cứu chị, chị muốn tố cáo anh ta bạo hành.”
Tình cảm hơn ba năm nay bây giờ đã bị mài mòn, chỗ mềm nhất trong lòng cô ấy trở thành tảng đá cứng và lạnh, sẽ không còn vì Lý Đông khóc lóc quỳ xuống cầu xin mà động lòng tha thứ nữa.
Trước đây là anh ta quấn lấy theo đuổi, tốn mất hơn một năm, cô ấy bị anh ta làm cảm động mới đồng ý gả qua.
Nhưng bây giờ tình cảm trước đây như một trò cười.
Tống Bình là người có tính cách khá kiên cường, cho nên mặc dù bây giờ đã chịu đựng nhiều trận đánh như vậy, nhưng cô ấy lại không mềm yếu trốn tránh, mà lựa chọn đối mặt và đánh lại.
Điều này khiến Tống Sở rất mừng: “Tốt, đàn ông như vậy thì nên để anh ta cút xéo, chết được bao xa thì xa.”
“Trước khi đến em đã nhờ người giúp báo cảnh sát rồi, một lát cảnh sát đến, chị cứ tố nhà Lý Đông bạo hành và vượt quá giới hạn trong hôn nhân, sau đó đệ đơn ly hôn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận