Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 386. Không, em nhẫn tâm 2

Mới vừa trở về thì nhận được cuộc gọi điện thoại của xưởng may quần áo bên kia gọi tới, phân xưởng mới đã xây xong, bảo mẹ cô có thể đi làm.
Tống Sở còn tranh thủ một phòng ký túc xá cho mẹ cô, dù sao đi làm ở huyện thành, sống ở trong thôn cũng không thực tế.
Cúp điện thoại, cô tắm xong đi ra, cũng đến lúc tan việc, mọi người nhà họ Tống đều đã trở về.
Cô đi tới, chủ động kéo lấy cánh tay của Đường Phụng: "Mẹ, xưởng may quần áo bên kia thông báo, ngày mai là mẹ đã có thể đi làm cùng với con đó."
Trên mặt của Đường Phụng đều là vẻ ngạc nhiên mừng rỡ: "Nhanh như vậy là đã có thể đi làm rồi sao? Vậy thì tốt quá."
“Đúng vậy, mẹ thu dọn chào, ngày mai cùng con đi đến huyện thành đi làm, xưởng may quần áo bên kia sẽ phân cho mẹ một phòng ký túc xá.” Tống Sở vui vẻ nói.
Thứ cô coi trọng nhất chính là mẹ cô, sau này bọn cô đều ở huyện thành này, cũng thuận lợi chăm sóc.
Đường Phụng vô cùng vui mừng, vốn dĩ là còn tưởng rằng phải tách ra với út bảo nhà mình, bây giờ cũng đến trong thành đi làm, muốn gặp mặt nhau cũng dễ dàng: “Được, vậy thì mẹ đi thu dọn đây.”
“Hai mẹ con chúng ta đều phải đến trong thành đi làm, gặp mặt cũng sẽ dễ dàng hơn.” Bà nói xong cũng chạy đi thu dọn hành lý.
Tống Hữu Phúc thấy vậy thì trong lòng có chút cảm nhận không đúng, vợ và con gái đều đi đến trong thành, ông thì lại phải ở trong thôn với mấy đứa con trai ngốc, vô cùng tức giận.
Nhìn thấy trên mặt của cha cô viết hai chữ mất mác, Tống Sở cười nói: "Cha, gần đây cha phải luyện nghề thợ mộc cho thật tốt, đến lúc đó con sẽ giúp cha lấy được cơ hội đi làm ở đơn vị làm vật dụng trong nhà ở huyện thành."
Nghề mộc của cha cô vẫn là rất không tệ, trước kia lúc còn trẻ đã từng học qua, vật dụng trong nhà đều là do ông làm.
Nếu thật sự không được thì làm một công việc tạm thời, quan trọng là để cho cha cô kiếm được việc làm, mọi người đều nói sự nghiệp là mùa xuân thứ hai mà.
Trong nháy mắt Tống Hữu Phúc đã lập tức tỉnh táo tinh thần: "Thật sao? Cha cũng có thể đi vào trong thành làm công nhân sao?"
"Đương nhiên là thật. Cha, cha còn gừng càng già càng cay mà, sao lại không thể đi làm công nhân chứ?"
Tống Sở biết cách phải dỗ dành thế nào: "Cha làm nghề mộc tốt hơn, đến lúc đó con sẽ dạy cha thêm mấy cách làm của mấy loại đồ dùng trong nhà. Sau khi đi, nhất định có thể sẽ trở thành nhân viên tiên tiến trong xưởng sản xuất đồ dùng trong nhà."
"Cảm tình kia tốt thật đấy. Cha cơm nước xong thì lập tức đi luyện nghề thợ mộc một chút, nhất định sẽ không cho mẹ con các con mất thể diện." Tống Hữu Phúc kích động xoa xoa tay. Ông cũng không nghĩ tới rằng mình cũng có thể vào thành làm công nhân được, quá có mặt mũi.
Đối với cô con gái mà nói thì ông không có bất kỳ nghi ngờ gì, cô nói có thể đi vào xưởng sản xuất nội thất vậy thì nhất định là có thể vào.
Quả nhiên con gái chính là áo khoác đệm nhỏ, con trai đều là tới đòi nợ.
Tống Sở cười gật đầu: "Vâng, gần đây cha cứ luyện tập nhiều một chút, mấy ngày nữa con sẽ tới xưởng sản xuất nội thất trong huyện thành ngay để giúp cha hỏi một chút."
“Được, cha sẽ đi tìm dụng cụ ngay bây giờ.” Tống Hữu Phúc cũng không tán dóc nữa, vội vàng xoay người đi vào phòng chứa củi để tìm dụng cụ.
Anh cả Tống là người khá biết điều, bản thân ngoài làm ruộng nuôi heo ra cũng không có bản lãnh và yêu thích thứ gì khác, chẳng qua là cảm thấy sau khi cha mẹ và em gái đều đi vào thành, trong nhà sẽ khá trống trải.
Trong lòng anh hai Tống cũng không khó chịu.
"Em gái, vậy còn bọn anh thì sao? Em cũng không thể nhẫn tâm nhìn bọn anh vẫn còn đi lang thang ở trong thôn, làm xấu mặt mũi em chứ?" Anh ta tiến tới trước mặt Tống Sở làm bộ đáng thương.
Tống Sở nhướng mày: "Không, em nhẫn tâm."
Anh hai Tống: "..."
Mặc dù anh tư Tống cũng muốn cùng em gái vào thành, nhưng cũng rất biết điều: “Em gái, còn anh thì sao? Vẫn còn ở khu nuôi dưỡng chạy nghiệp vụ sao?"
Tống Sở suy nghĩ một chút rồi nói: "Trước tiên anh cứ rèn luyện ở khu nuôi dưỡng đi, chờ sau này có cơ hội thì em lại chuyển anh đến phòng kinh tế huyện làm việc."
Phương hướng đào tạo của anh tư cô chính là sau này sẽ tự kinh doanh, cho nên sau này vẫn là phải lấy được về bên người rèn luyện.
Hơn nữa bây giờ cô vẫn phải có chỗ đứng vững chắc trong phòng kinh tế huyện trước.
Anh hai Tống tủi thân không thôi: "Tại sao chú tư thì có thể được chuyển đi, anh và anh cả thì lại không thể?"
Anh cả Tống lập tức xua xua tay: "Anh vốn dĩ cũng là công nhân của khu nuôi dưỡng, nên không cần lại phải đến huyện thành nữa."
Anh tư Tống muốn cho anh một phát, anh cả thật đúng là quá không chịu thua kém rồi, nhát gan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận