Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 601. Khoe cháu dâu 2

Bộ phận của bọn họ cũng không ít người thảo luận rằng có một huyện lần đầu tiên lấy được không ít đơn hàng xuất khẩu, cái chính còn là công lao của một đồng chí trẻ tuổi của phòng kinh tế huyện.
Cấp trên trước của anh ta còn gọi điện cho Thịnh Thanh Dương đòi người tài, chỉ là đối phương không nhả.
Cũng vì vậy mà anh ta có ấn tượng khá sâu với chuyện này, chỉ là thật sự không ngờ tới người đó lại là cô gái xinh đẹp trẻ tuổi đang ngồi ở đây.
Mấu chốt người này còn là đối tượng của Cố Việt, điều này đã khiến trong lòng anh ta có chút phức tạp.
Loại tâm lý này không phải là bởi vì bản thân anh ta, mà là bởi vì em gái của mình.
Anh ta lớn hơn Cố Việt mười mấy tuổi, quan hệ với Cố Diên cũng tốt, nhưng mà vấn đề là em gái anh ta thầm mến Cố Việt đã nhiều năm rồi.
Ngày trước đám người ông cụ Cố bị điều xuống cơ sở rèn luyện, nhà bọn họ của định bụng bảo vệ cho cuộc sống công việc ở thủ đô của Cố Việt được thuận lợi, ai mà ngờ Cố Việt tự mình xin đi làm thanh niên tri thức, địa điểm thì bọn họ không một ai biết, em gái anh ta còn buồn bã rất lâu.
Nhà anh ta và nhà họ Cố là thế giao, tuy rằng ông nội anh ta và người trong nhà không có bị điều xuống cơ sở rèn luyện, nhưng những năm này đã bị gạt ra rìa, ngày tháng trôi qua cũng không được như ý.
Tận đến khi cuộc vận động năm ngoái kết thúc, gia đình bọn họ có biến hóa nghiêng trời lệch đất, ông nội anh ta được phục hồi chức vụ, ông nội Cố cũng đã trở về.
Người trong nhà cũng đều biết em gái anh ta thầm mến Cố Việt, ông nội vốn cũng muốn tìm cơ hội nói chuyện với ông nội Cố, xem xem có thể kết cho hai đứa trẻ thành một đôi hay không, vừa hay quan hệ hai nhà tốt như thế, nếu như có thể thân càng thêm thân thì càng tuyệt hơn.
Hôm nay dẫn anh ta qua đây, một là vì chuyện công việc lặt vặt, chuyện thứ hai cũng là ngụ ý muốn thăm dò ông Cố, ai biết lại thấy được đối tượng của Cố Việt trước.
Trên mặt không Lý không nhìn ra được điều gì, chỉ cười: "Vậy đồng chí Tống đúng là một nhân tài trong phương diện kinh tế, nếu như không vào phòng kinh tế thủ đô quá thực đáng tiếc."
"Tiểu Tống vẫn đang làm nghiên cứu sao?" Ông ấy mang theo vài phần hiếu kỳ hỏi.
Tống Sở còn chưa trả lời thì ông Cố đã nét cười đầy mặt nói: "Con bé còn là chuyên gia trong phương diện dược phẩm sinh học, học trò của ông Ngụy đấy."
"Loại thuốc hạ sốt loại mới khá nổi tiếng dạo gần đây chính là nghiên cứu phát minh chủ đạo của nó, chắt trai của ông Tống ngày trước sốt cao là dùng chính thuốc hạ sốt này nên mới chuyển nguy thành an đó."
Ông ấy mang theo vài phần khoe khoang như kiểu than phiền, lại lộ ra dáng vẻ tôi thật là khó khăn, "Cũng do con bé ở trong công việc nghiên cứu khoa học đã làm ra thành tích, không thì dù thế nào tôi cũng muốn để con bé đến phòng kinh tế thủ đô làm việc."
Ông cụ Quý: "..." Ông coi tôi không nhìn ra ông đang khoe khoang cháu dâu với tôi à?
"Cố Việt nhà ông thật biết tìm đối tượng." Lúc sau ông ấy mới thốt ra một câu này.
Vừa rồi ông ấy nghe thấy ông Cố giới thiệu Tống Sở, thật ra cũng có chút khó chịu, thầm nghĩ cháu gái bảo bối nhà mình thế mà lại chậm mất một bước.
Ông nom Tống Sở tuy rằng dáng vẻ xinh đẹp trẻ trung, nhưng cháu gái ông cũng không kém mà!
Vẫn chưa kết hôn, tất cả vẫn còn có khả năng.
Nhưng nhìn ông Cố coi trọng Tống Sở như vậy, lại không quá dám chắc cháu gái mình có còn cơ hội hay không.
Đợi sau khi nghe xong chuyện của Tống Sở và thành tích mà cô đã làm thì ông chỉ có thể thở dài, cháu gái mình dự là không còn cơ hội nữa rồi.
Ông ấy cũng là một người yêu tài năng, bỏ ra chuyện muốn kết thân với nhà họ Cố, đối với nhân tài trẻ tuổi như Tống Sở ông ấy vẫn rất thưởng thức và coi trọng.
Bỏ đi, chuyện của người trẻ tuổi thì để cho người trẻ tuổi tự mình đi giải quyết thôi, bộ xương già của ông quản không nổi nữa, chỉ là chẳng biết trở về bà vợ hỏi tới phải nên ăn nói thế nào đây.
Dù sao nhà ông chỉ có một đứa cháu gái này, cũng đã hai mươi tuổi rồi, khó khăn lắm mới nhìn trúng được một nam đồng chí khá môn đăng hộ đối, dung mạo khí chất năng lực của Cố Việt cũng tương xứng, ai mà ngờ thế mà còn bị người ta nhanh chân đi trước, ông thật sự cảm thấy tiếc thay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận