Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 61. Cố học thần, anh giỏi thế nhỉ! 1

Cố Việt sửa mất khoảng mười mấy phút rồi mới dừng lại.
“Linh kiện của máy ép dầu hỏng rồi, phải thay hai cái.”
“Th xong là dùng được hả?” Tống Sở hỏi.
Cố Việt gật đầu: “Ừ, cái máy này tôi sửa được, yên tâm đi.”
“Vậy anh kiểm tra toàn bộ một lần, xong rồi viết ra hoặc là vẽ ra cái linh kiện cần thiết, ngày mai tôi bảo người lên phố huyện mua.” Tống Sở nói lời này với anh rồi mới yên tâm.
Cố Việt cười nói: “Không vấn đề, tôi vẽ luôn cho cô.”
Cả buổi chiều này anh nghiên cứu về máy ép dầu. Tất cả kết cấu linh kiện anh đều nhớ rõ, thêm cả việc nghiên cứu trên thực tế nữa thì nhắm mắt cũng có thể vẽ được ra hết.
Tống Sở cũng không khách sáo với anh: “Cố học thần, anh xem ba cái máy ép dầu này có thể dùng được khoảng bao lâu nữa thì “về hưu” ?”
Cố Việt nhẩm tính trong đầu: “Cái mà có vẻ ngoài tốt hơn chút thì chỉnh sửa lại thì dùng được khoảng hai ba năm nữa, hai cái còn lại thay linh kiện thì có vẻ là dùng được một năm nữa.
Chủ yếu là máy móc có chút hỏng hóc, các linh kiện đã mòn không dùng được nữa.
“Anh sẽ sửa thế nào trên cơ sở ban đầu của chúng? Tôi đưa anh quyển sách nói về bản nâng cấp của máy ép dầu, anh có thể kết hợp với những thứ mình có xem sao.” Tống Sở phát hiện trình độ thiên bẩm về cơ khí anh chàng này thật đáng kinh ngạc.
Nếu để một người khác có chuyên môn về máy ép dầu xem, thì cũng không có khả năng nghiên cứu nhanh như anh.
Cố Việt lại có thêm mấy phần hứng thú: “Có thể thử chút, chỉ là cần thay không ít linh kiện.”
“Không sao, tôi đi ra ngoài mua, nếu mà không có thì liên hệ với xưởng cơ khí, chúng ta đi đặt hàng,” Tống Sở tỏ ra vô cùng ủng hộ.
Cố Việt nhìn dáng vẻ của cô cũng bị thu hút mấy phần: “Được, khi nào tôi nghiên cứu xong cái bản nâng cấp thì sẽ vẽ các linh kiện ra.”
“Cô có quen với người làm cơ khí?” Anh hỏi.
Tống Sở lắc đầu: “Không quen.”
“Có điều cái này đơn giản thôi, chủ động qua tìm thì chẳng phải là quen rồi sao.” Cô tự tin nói.
Cố Việt cười nhẹ: “Tôi có quen người làm cơ khí ở tình, nếu như linh kiện cần cải tạo có kỹ thuật cao thì có thể liên hệ với đối phương xem thế nào.”
Tống Sở đưa anh quyển sách đó, anh mở ra xem xét cái máy ép dầu tiên tiến, cảm thấy xưởng cơ khí huyện không thể làm ra thứ mà anh muốn.
Đôi mắt Tống Sở sáng lên, giơ tay lên vỗ vai Cố Việt: “Cố học thần, anh giỏi thế nhỉ! Chuyện bảo dưỡng và cái tiến cái máy này tôi giao hết cho anh đấy.”
“Coi như là tôi đáng giúp cô sao?” Cố Việt nhịn không cười.
Tống Sở đoán ra anh muốn làm gì: “Yên tâm, sách trong thư viện ở phòng thực nghiệm anh xem tùy ý.”
“Chốt!” Cố Việt thích cái tính sảng khoái này của Tống Sở.
Hai cái máy này đều cần thay linh kiện mới, Cố Việt đã nhớ hết cả, hôm nay anh hết chuyện để làm rồi.
Thế là tinh thần tràn đầy chạy đến phong thực nghiệm của Tống Sở đọc sách, anh cũng rất có trách nhiệm, chỉ xem mỗi sách liên quan đến máy ép dầu thôi.
Tống Sở cũng chạy đến tìm kiếm sách liên quan đến phương diện ép dầu và nuôi trồng thủy hải sản, cũng như một số tài liệu đã thu thập dược.
Hai người ngồi cạnh nhau trên ghế trong thư viện, lặng lẽ lật từng trang sách, mang đến cho người ta cảm giác bình yên đến lạ.
Thần trí của hai người đều rất nhạy cảm, không biết họ đã đọc bao lâu. Bên ngoài có tiếng động thì họ mới hoàn hồn.
Bên này chị dâu hai Tống đưa cơm cho đến cho mấy người Tống Sở, thịt rắn xào, thịt gà xào và cải thảo xào.
Bởi vì bây giờ cho nhiều dầu hơn, thêm cả nghĩ tới việc Cố Việt ở đây, hôm nay Đường Phụng nấu ăn cũng sẵn sàng cho dầu, mùi vị rất được.
Anh hai Tống vừa ăn vừa khoe mẽ: “Thịt rắn mẹ xào chín quá, độ lửa vẫn còn kém.”
“Thịt gà cũng không có vị tươi mềm, hơi khô.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận