Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 129. Có chuyện tốt như vậy sao? 1

Văn kiện phê duyệt của công xã bên này vẫn cần phải mang tới phố huyện để đóng dấu, bí thư Thái kêu Đường Dân hai ngày sau hẵng tới lấy, còn mấy người Tống Sở thì về thôn trước rồi.
Về tới công xã, Đường Minh mới nhịn không được mà hỏi: “Sở Sở, cháu biết phó huyện trưởng thật sao?”
Tống Sở kể qua chuyện ở con ngõ nhỏ ngày đó một lần: “Bọn cháu biết nhau như vậy đó, vậy nên cháu mới nói với bí thư Thái là không thân thiết lắm, là thật mà.”
Đường Dân dở khóc dở cười: “Lá gan của cháu cũng lớn thật đó.”
Tống Sở khẽ cười: “Cháu cũng chỉ là muốn đẩy nhanh hiệu suất công việc thôi mà, nếu không cũng chẳng biết được chuyện phê duyệt còn kéo dài tới lúc nào.”
Cô thấy bí thư Thái cũng bị lay động rồi, nhưng vẫn rất bối rối.
Nếu cô không nhắc tới chuyện của Thịnh Thanh Dương, rất có khả năng bí thư Thái sẽ bảo bọn họ quay về chờ thông báo sau.
Nếu để những người khác ở công xã giật dây hoặc nói không đồng ý, chuyện của khu nuôi dưỡng sẽ rất dễ bị trì hoãn.
Đường Dân cũng biết chuyện hôm nay được giải quyết nhanh chóng và thuận lợi như vậy, ngoài miệng lưỡi khéo léo của Tống Sở khiến bí thư Thái phải lay động ra, nguyên do chính vẫn là số điện thoại kia.
Nếu không thì có khi ông vẫn phải chạy đi chạy lại tới công xã nhiều lần để thúc giục chuyện phê duyệt, lại càng không biết khi nào thì mới hoàn thành được.
“Chuyện này làm một lần là được rồi, lần sau chú ý hơn chút.” Ông suy nghĩ rồi nói.
Nhỡ như để phó huyện trưởng kia biết được, sợ người đó sẽ không vui, rồi lại trút giận lên cháu gái.
Tống Sở gật đầu: “Vâng, lần sau cháu sẽ không làm vậy nữa.”
Hai người trở về thôn vào đúng lúc anh tư Tống và Đường Khánh đang tới lò ngói, cũng đã trao đổi thành công với đối phương.
Ngày hôm sau Tống Sở để anh tư Tống dẫn người tới mở máy cày để tặng dầu để chở gạch về.
Lúc xe gạch đầu tiên được chở tới, người trong thôn vô cùng ngạc nhiên, lũ lượt chạy tới xem.
“Tống Sở, đang làm gì vậy?” Có người hỏi.
Tống Sở cười rồi chỉ vào bãi đất trống phía sau lưng nói: “Muốn xây một khu nuôi dưỡng ở chỗ kia.”
“Cái gì, xây một khu nuôi dưỡng?” Có rất nhiều người ngạc nhiên không thôi.
Có người lúc trước cũng từng nghe nói qua rồi: “Nhanh như vậy đã được xây rồi sao?”
Bước tiến của Tống Sở sao mà nhanh quá vậy? Nhà xưởng ép dầu mới xây cách đây không lâu, giờ lại xây thêm khu nuôi dưỡng nữa sao?
Tống Sở cười nói: “Cũng không phải là nhanh đâu, vốn dĩ đã lập kế hoạch từ trước rồi, dù sao nhà xưởng ép dầu mỗi ngày đều cho ra nhiều bã dầu như vậy, không vứt cho gà, vịt, lợn ăn thì phí lắm.”
Bây giờ ngày nào cô cũng kêu anh cả tới chở bã dầu về cho heo ăn, nhưng heo cũng không ăn hết được, cô liền đề ba người phụ nữ kia mang về làm bánh bã dầu, phơi năng cho khô rồi sẽ mang tới khu nuôi dưỡng để dùng.
“Vậy lần này cô có tuyển thêm người không?” Nhìn thấy phúc lợi ở nhà xưởng ép dầu trước rồi nên người trong thôn vô cung coi trọng khu nuôi dưỡng này.
Khu nuôi dưỡng phát triển như thế nào không phải là chuyện mà mọi người quan tâm nhất, bọn họ chủ yếu quan tâm nơi đó có tuyển người vào làm không? Đãi ngộ có giống như của nhà xưởng ép dầu không?
Đương nhiên Tống Sở nhìn ra được vấn đề mà họ quan tâm rồi: “Có, lần này khu nuôi dưỡng tuyển mười công nhân làm việc, mỗi người sẽ được sắp cho một người chấm công.”
“Mấy đãi ngộ khác không chỉ giống với nhà xưởng ép dầu, mà đợi khi bán được gà, vịt ở khu nuôi dưỡng rồi, mỗi tháng sẽ còn được phát tiền lương nữa.”
“Cái gì? Vậy mà còn được phát cả tiền lương nữa sao? Có chuyện tốt như vậy sao?” Mọi người kinh động kêu lên.
Không phải chỉ công nhân ở phố huyện mới được trả lương thôi sao? Khu nuôi dưỡng mà thôn họ mở cũng được như vậy sao?
Tống Sở giải thích: “Tôi đã xin công xã cho thôn chúng ta mở một khu nuôi dưỡng thuộc đoàn thể quốc doanh rồi, bí thư của công xã rất ủng hộ, vậy nên hai ngày sau là có thể được phê duyệt rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận