Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 64. Như này thì ghê gớm quá rồi 2

Nếu đã tới đây, bọn họ nhất định phải hái được nhiều một chút để mang về ép thành dầu, cho dù nhà xưởng ép dầu sau này có không hoạt động nữa, một đống dầu này vẫn có thể chia được cho mọi người.
Đường Khánh trong số ba tên láu cá kia lại lười nhác hỏi Tống Sở: “Cô không hái cùng bọn tôi à?”
“Anh có từng thấy lãnh đạo của nhà máy đích thân tới phân xưởng làm việc bao giờ chưa?”
Tống Sở tiếp tục hùng hồn nói: “Bây giờ nhà xưởng ép dầu là do tôi quản, vậy nên tôi là lãnh đạo của mấy anh, chuyện hái quả đương nhiên phải do mấy anh làm rồi.”
“...” Với lý do như thế này, chín người kia chẳng còn từ ngữ nào để phản bác lại được.
“Mấy anh cũng đừng có mà lười biếng, làm việc cho tốt đi, nếu ép được nhiều dầu, tôi sẽ đi đổi thành rượu khói rồi chia cho mấy anh.”
Bình thường muốn khiến mấy kẻ lười biếng không có kỷ luật chăm chỉ làm việc ngay, thì cần phải đặt ra lợi ích phù hợp mà bọn họ đang cần.
Quả nhiên, ba người kia nghe thấy rượu khói thì hai mắt lập tức mắt lên: “Thật sao? Cô đừng có gạt chúng tôi đó.”
Tống Sở khinh thường nhướn mày: “Nếu tôi muốn chỉnh đốn để các anh làm việc cho tốt, cứ dùng biện pháp mạnh là được rồi, cần gì phải gạt các anh?”
“...” Nghĩ đến hôm qua, ba tên nấm đầu kia đá văng ra ngoài, bọn họ liền im bặt lại.
“Được, vậy chúng tôi sẽ tin cô lần này.” Cơ thể ba người kia vốn cường tráng, năng suất làm việc không hề kém, chỉ là bình thường cảm thấy làm việc cũng chẳng có ý nghĩa gì nên không muốn làm.
Tống Sở gật đầu: “Ừ, mấy anh hái quả đi, tôi đi loanh quanh chỗ này chút, có chuyện gì cứ gọi tôi một tiếng.”
Sau này nên thường xuyên dẫn mấy người này tới đây hái quả, hơn nữa vùng sau núi này là rừng rậm chứa rất nhiều của vật quý, muốn ăn thịt thì có thể tản bộ một vòng, còn có thể nhìn xem còn thứ nào khác không.
Dùng dao để chém thì có không thuận tiện, cô chuẩn bị đi tìm xem có loại thực vật mềm dẻo nào không, sau đó sẽ tự làm bộ cung tên để dùng.
“Được, cô đi đi.” Tống Sở “đức hạnh” như thế nào, chín người kia đều biết, nên chẳng ai dám quản cô.
Tống Sở cũng đi không quá xa, phát hiện ra một cây tử sam cách đó mấy trăm mét, khóe môi cô cong lên một đường, vận khí tốt thật đấy.
Cây tử sam vừa thẳng đứng vừa có tính đàn hồi, tính mềm dẻo cũng cao, là chất liệu rất tốt để làm cán cung.
Cô nhảy lên cây chọn một cành cây phù hợp nhất rồi vặt xuống.
Cũng may chín người kia cách cô có mấy trăm mét, nếu không thấy cô giẫm chân một nhát lên cây đã bật được tới đỉnh chắc chắn sẽ bị dọa cho sợ nhảy lên.
Sau đó đi quanh mấy nơi lân cận, chưa được bao lâu bỗng nghe thấy mấy tiếng kêu lên: “A a, heo rừng.”
“Tống Sở quay lại đi, có heo rừng.”
Tống Sở nghe thấy tiếng kêu la, lập tức nhanh chóng chạy về chỗ bọn họ, tốc độ của cô nhanh hơn người bình thường rất nhiều, chỉ tốn mười mấy giây là tới được nơi cách đây mấy trăm mét.
Tới nơi thì thấy một con heo rừng lớn đang bới móng hướng về phía Đường Khánh đang trốn dưới gốc cây đại thụ, làm bộ dáng chuẩn bị tấn công.
Sau đó lập tức vọt chạy tới, dọa cho Đường Khánh muốn trèo lên cây luôn, nhưng càng vội vã càng không trèo nổi.
“A a a!” Anh ta sợ tới mức hét to lên lần nữa, tưởng mình xong đời rồi.
Lúc heo rừng vọt về phía anh ta, chuẩn bị húc vào người anh ta tới nơi rồi thì mọi người bỗng nghe thấy mấy tiếng “bốp bốp”.
Chỉ thấy Tống Sở không biết từ đâu lao như tên bắn tới, sau đó dùng cành cây trong tay quất vào người heo rừng, ngăn được việc Đường Khánh bị húc trúng.
Lần này tới lượt heo rừng bị quất đến kêu lên thảm thiết, liên tục lùi lại phía sau mấy bước để trốn.
Sau đó vô cùng giận dữ mà lao về phía Tống Sở, mọi người nhịn không nổi la lên: “Cẩn thận!”
Vào lúc mà mọi người tưởng Tống Sở sắp bị húc rồi, chỉ thấy cô vậy mà lại chủ động tiến về phía heo rừng, sau đó bàn tay linh hoạt chọc vào mũi heo rừng, mượn lực nó lao tới mà uyển chuyển xoay người nhảy lên, cưỡi lên thân nó.
Sau đó dùng con dao trong tay cứa một nhát vào cổ nó, máu tươi lập tức văng ra tung tóe.
Heo rừng trừng lớn mắt ngã trên mặt đất, rất nhanh sau đó liền tắt thở.
Chín người ở đó thì trừng lớn mắt như thể vừa gặp quỷ, nhìn Tống Sở nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên thân heo rừng.
Cô có thật là con gái không vậy? Như này thì ghê gớm quá rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận