Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 471. Các cô cũng chẳng dễ dàng gì 1

Hôm sau sau khi tan làm, Tống Sở và Cố Việt ăn cơm tối xong, hai người bèn nói là muốn đi tản bộ nhưng thực ra là đi tới căn nhà kia.
Bây giờ đã xế chiều, sắc trời đã hơi tối, bốn phía không một bóng người.
Tống Sở lấy ra một chiếc chìa khóa từ trong không gian, quả nhiên rất nhanh đã mở được khóa ở cửa lớn của căn nhà.
Sau đó hai người vào sân, tổng cộng có ba gian, các cô tìm một vòng đều không tìm được đồ.
Tống Sở lại chạy đi dạo quanh sân một lần, ánh mắt rơi vào một cây hồng trong sân.
"Chúng ta đi đào thử xem thế nào." Cô chỉ chỉ khoảng đất dưới tàng cây.
Cố Việt gật đầu: "Được, anh đi tìm công cụ."
Tống Sở đi tới trước, tìm tìm dưới tàng cây, đột nhiên phát hiện ra có một chỗ đất hơi khác với đất ở xung quanh, giống như sau này mới được lấp vào.
Cố Việt tìm được một cái cuốc từ phòng tạp vụ, cô nhận lấy rồi đào chỗ đó lên.
Đào khoảng hai mét, cuối cùng cũng đào được một vật gì đó cứng cứng, Tống Sở đeo bao tay đã được chuẩn bị sẵn rồi đào vật đó lên.
Đó là một chiếc hộp bằng sắt, bên trên được khóa lại bằng một cái khóa lớn.
"Giấu cũng rất kín đấy." Tống Sở phủi bùn đất đi cho sạch.
Cố Việt nói: "Đúng vậy, đổi thành người khác tới, có thể sẽ không đào sâu như vậy."
Tống Sở gật đầu: "Người nọ quả nhiên rất tận tâm."
Nếu như không phải cô phát hiện bùn đất ở chỗ này có chút khác lạ, có khả năng cô cũng không đào một cái hố sâu tới tận hai mét.
Lấy đồ ra xong, Tống Sở và Cố Việt đắp bùn đất lên, cũng không mở hộp ở tại chỗ này, mà bỏ hộp sắt vào trong không gian rồi rời khỏi đây.
Sau khi trở về, hai người cùng đi tới ký túc xá của Tống Sở.
Lúc này mới lấy hộp sắt từ trong không gian ra, Tống Sở lại đeo bao tay thêm một lần nữa rồi dùng chìa mở khóa.
Khóa được mở ra, cô xốc nắp hộp lên, tiếp đó liền phát hiện bên trọng vậy mà lại đặt một quả bom.
Sợi dây của quả bom được liên kết với ổ khóa và nắp, lắp đặt hết sức ảo diệu.
Chuyện này có nghĩa là nếu như không dùng chìa khóa để mở chiếc hộp sứt này, bất luận là ai dùng ngoại lực tác động vào để làm hỏng ổ khóa, hoặc là khiến hộp sắt bị hỏng, đều sẽ tác động tới trái bom, phần tài liệu quan trọng này sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
"Người lấy được phần tài liệu quan trọng này quả thật là một nhân tài." Cố Việt cảm thán.
Tống Sở gật đầu: "Đúng vậy, đáng tiếc."
Cô cẩn thận tháo dời quả bom, lấy túi văn kiện phía dưới ra.
Túi văn kiện không bị niêm phong, mà lại dùng một loại phương thức đặc thù để đóng lại, Tống Sở không vội vã mở ra, mà cẩn thận nhìn một hồi.
Rất nhanh, Tống Sở và Cố Việt phát hiện bên trong nút đóng có cất giấu một sợi tóc đen và một sợi tóc bạc, nếu như không chú ý, căn bản sẽ không nhìn thấy, sau khi mở ra nhất định sẽ rơi xuống đất.
Tống Sở lấy sợi tóc ra rồi tạm thời kẹp trong một cuốn sách, sau đó mở ra.
Cô vừa mở vừa ghi nhớ lại cách mở, cùng với phương hướng của dây gai và số vòng.
Túi văn kiện được mở ra, cô lấy phần văn kiện bên trong ra.
Bên trong có hai phần tài liệu văn kiện tiếng Nga.
"Anh nhìn có hiểu không?" Tống Sở chỉ chỉ hai phần tài liệu rồi hỏi Cố Việt.
Cô biết tiếng Anh, tiếng Nhật, tiếng Đức, tiếng Pháp, Tây Ban Nha, nhưng lại không hiểu tiếng Nga.
Cố Việt tiến tới nhìn một cái, "Phần lớn đều có thể xem hiểu, nhưng mà có không ít thuật ngữ chuyên nghiệp anh cũng không hiểu lắm, chưa tiếp xúc qua."
"Phần tài liệu này anh thấy đều liên quan tới các loại vũ khí."
Cố Việt không dùng tay để lật, chỉ chỉ một phần văn kiện khác, "Phần này nói về máy bay chiến đấu."
"Chắc là những kĩ thuật tương đối tiên tiến của Liên Xô hiện nay, cũng không biết làm sao ông ấy lại có được." Anh bổ sung một câu.
Tống Sở thở dài nói: "Nhất định là đã bỏ ra cái giá rất đắt, cuối cùng ngay cả mạng sống cũng đánh mất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận