Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 354. Lời ước hẹn trước đây giữa hai chúng ta quá lâu 2

Tiết Dược cười: “Đây là lần đầu tiên mà tôi nghe thấy có người tự khen mình là phúc tinh đấy, quả nhiên Tống đúng là người không làm bộ.”
“Nhưng tôi cũng muốn chạm vào ánh sáng của phúc tinh, mong một hai năm nữa sẽ được trở về nhà.” Ông ấy rất nhớ người nhà.
Bởi vì ở nước ngoài, ông ấy bị đối thủ cạnh tranh trong công việc tố cáo, trước khi bị điều xuống, vì không muốn liên lụy đến gia đình, nên ông ấy đã chủ động và kiên quyết đòi ly dị.
Nhưng trong suốt những năm qua, người nhà của ông ấy vẫn luôn gửi đồ đến cho ông ấy qua bưu điện, không hề từ bỏ, vậy nên ông ấy cũng có hy vọng xa vời rằng sẽ có một ngày ông ấy và gia đình sẽ đoàn tụ.
Ông ấy thích phần tính cách kia và lời nói của Tống Sở, thật sự nó đã chạm đến trái tim.
Anh cả Cố cười nói: “Vậy nên chú Tiết thúc cũng thừa nhận Tống là phúc tinh.”
“Đúng vậy, học sinh mà lão Lộ thu nhận không thể sai được.” Tâm tình của Tiết Dược rất tốt.
Cố Việt mang bột mì và thịt mà Tống Sở đã bảo anh mua đến, sau đó tất cả mọi người đã cùng nhau gói sủi cảo.
Cũng đã hơn ba năm rồi, mọi người ở trong nông trường mới được làm việc cùng nhau vui vẻ thế này.
Đợi khi sủi cảo chín, mỗi người cầm lấy một chén.
“Đã lâu như thế này rồi, tôi cũng gần như quên mất mùi vị của sủi cảo, đúng là ngon thật!” Một người bị điều xuống cười và nói.
Tiết Dược mỉm cười, nói: “Đúng vậy, đây là phần sủi cảo ngon nhất mà tôi từng ăn trong đời.”
“Vì sủi cảo ngon, cạn ly!” Tống Sở lại bưng rượu tới, cô tự mình rót nửa ly rượu để uống cùng với mọi người.
Cố Việt vốn dĩ muốn ngăn cản cô, nhưng thấy cô muốn mọi người được vui vẻ, nên để cô uống mấy ngụm với các bậc trưởng bối thì cũng không thành vấn đề gì.
Cố Việt càng lúc càng cảm thấy ấm áp trong lòng, Tống Sở là người tốt bụng như vậy đấy.
Cơm tối xong xuôi, Cố Việt và Tống Sở mới rời khỏi nông trường.
Hiện tại, Cố Việt cũng đang thả lỏng tâm trạng, vì có uống vài ly nên giờ trong đôi mắt thâm thúy của anh có một sự mơ màng nhàn nhạt.
Anh mở miệng nói trước: “Sáng ngày mai chúng ta tới đón Cẩn.”
“Ngày mai chúng ta sẽ đến đó ngay khi trời sáng, nhân tiện thì chuyển đồ mà chúng ta đã mua trước đây ra khỏi phòng, nếu muộn quá thì sợ bị người trong thôn thấy.” Tống Sở nhắc nhở anh.
Cô biết Cố Việt không đề cập đến chuyện ngày mai tới đón Cố Cẩn, chỉ vì để cha anh và anh cả của anh không bị tổn thương.
Cố Việt khẽ bật cười ra tiếng, rồi cất chất giọng khàn khàn từ tính hiếm thấy: “Vẫn Tống Sở suy nghĩ chu đáo.”
Tống Sở nghe vào tai, lại cảm thấy như bị điện giật một chút, giọng nói của người đàn ông này càng trở nên sai trái sau khi đã uống rượu vào.
“Tôi là áo bông mà.” Tống Sở nhanh chóng xua tan cái suy nghĩ mờ ám ở trong đầu, rồi cười đùa.
Cố Việt quay sang nhìn cô với đôi mắt giống như có tia sáng vậy: “Ừ, cô là áo bông.”
Thế nên cô mới khiến anh cảm thấy ấm áp.
Tống Sở khẽ cười, rồi quay sang nhìn anh: “Cố học thần, sau khi uống rượu xong, miệng của anh ngọt thật đấy.”
“Không uống rượu thì miệng tôi cũng ngọt mà.” Cố Việt sáp lại gần cô rồi bật cười ra tiếng.
Sau đó, anh dùng ánh mắt điềm tĩnh để nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cô, hạt mầm nảy ở trong lòng anh giống như là đang muốn nhô ra khỏi mặt đất vậy.
Tống Sở bị anh nhìn thấy khuôn mặt nóng lên hiếm khi bắt gặp, nếu cô không nhìn lầm thì trong mắt người này đang có nhiệt độ nóng bỏng, đôi mắt hẹp dài và thâm thúy kia dường như đang muốn hút cô vào trong vậy.
Anh đột nhiên nhìn chằm chằm vào cô: “Tống Sở, tôi cảm thấy lời ước hẹn trước đây giữa hai chúng ta quá lâu.”
Lúc trước anh đã phát hiện ra tâm tư của An Đông dành cho Tống Sở, bởi vì đối phương đã nhanh chóng từ bỏ nên anh cũng làm như không biết.
Hai ngày nay anh đã suy nghĩ rất nhiều, tóm lại là anh không muốn nhìn thấy có một lúc nào đó, Tống Sở sẽ rơi vào trong vòng tay của một người đàn ông khác.
Anh suy nghĩ một chút, nếu như có một ngày có chuyện như vậy xảy ra, anh vô hình cảm thấy trái tim mình như bị trống rỗng, khó mà tiếp nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận