Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 407. Anh nhất định sẽ không để cho cô thất vọng 1

Trên gương mặt của Tống Sở lập tức hiện lên một nụ cười thật tươi.
"Học thần Cố, anh là tốt nhất!"
Cố Việt khẽ cười nhận lấy chiếc nồi trên tay cô, "Lần nào lúc cần tới tôi, cô đều nói tôi là tốt nhất."
Nhưng mà anh lại cam tâm tình nguyện bị cô sai khiến.
Tống Sở tiến tới, "Làm gì có, tôi vẫn luôn cảm thấy anh là tốt nhất."
"Thật sự tốt như vậy à?" Cố Việt nghiêng đầu, chỉ cách chóp mũi của Tống Sở có 3cm, vẻ lạnh lùng trong đáy mắt bị ấm áp thay thế, giọng nói cũng tương đối mềm mại.
Tống Sở nghe tới nỗi tãi đỏ lên, học thần Cố nói chuyện thế này giống như là mang theo một loại cảm giác cưng chiều, cô sắp sa vào sự dịu dàng và giọng nói của anh rồi.
"Ừ, anh tốt nhất!" Cô thu lại cảm xúc, nghiêm trang cười gật đầu.
Học thần Cố quả thực tốt, là một người đàn ông toàn năng.
"Cô cảm thấy tốt là được." Cố Việt lại khẽ cười một tiếng, lúc này mới bắt đầu nấu cơm.
Tống Sở thấy anh nấu cơm thì tiến tới quan sát.
Tống Bình ở bên ngoài rửa rau xong thì tiến vào, chỉ thấy hai người đang cùng nhau nấu cơm trò chuyện, cảm thấy hình ảnh này rất ấm áp, khiến người khác không muốn đánh vỡ.
Em họ và thanh niên tri thức Cố thực sự rất xừng đôi.
Tống Sở phát hiện cô ấy đã trở về, "Chị Bình, em giúp chị thái rau nhé."
Thực ra Tống Bình muốn một mình cô ấy sẽ đảm nhiệm việc nấu ăn, nhưng cô ấy cảm nhận được, Sở Sở muốn giúp đỡ, vì vậy gật đầu, "Được."
Ba người cùng nhau làm, rất nhanh cơm tối đã được làm xong.
Một mặn một chay một canh, mùi vị rất hợp khẩu vị Tống Sở.
Sau khi cơm nước xong, Tống Sở đưa ra ý kiến cùng nhau đi tản bộ, Tống Bình để cô đi chung với Cố Việt, còn cô ấy thì muốn đọc sách.
Thực ra chỉ là không muốn làm bóng đèn, mong muốn Tống Sở và Cố Việt bồi dưỡng tình cảm nhiều hơn.
Tống Sở cũng không miễn cưỡng, lôi kéo Cố Việt ra phía sau sông hộ thành để tản bộ tiêu thực.
Cố Việt rất hưởng thụ khoảng thời gian tản bộ giống như vợ chồng già thế này với Tống Sở, thật hy vọng khi già rồi bọn họ vẫn có thể nắm tay nhau tản bộ.
Tống Sở lười biếng mở miệng hỏi: "Ngày mai chúng ta nghỉ ngơi, anh quay về đón Tiểu Cẩn tới đây à?"
Bây giờ còn chưa bắt đầu ra quy định được nghỉ hai ngày, toàn là một tuần được nghỉ một ngày.
Cố Việt trả lời: "Anh Thịnh đã giúp đỡ liên lạc với một trường tiểu học ở huyện rồi, đúng lúc cuối tuần báo danh mới khai giảng, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị quay về đón nó."
Tuần này tới đây bọn họ không chuẩn bị tốt bất cứ việc gì cả, cho nên không thuận tiện dẫn theo cháu trai, chỉ đành để ở chỗ ông nội bên chuồng trâu.
Tống Sở gật đầu: "Tôi cũng trở về một chuyến."
Đi về xem thử tình hình gia đình và khu nuôi dưỡng, sau này khoảng một tháng mới về được một lần.
"Vậy về chung, tôi với anh họ sẽ mượn xe chạy về." Cố Việt cười nói.
Tống Tiểu Sở không có xe đạp, thế nhưng anh muốn đi chung với cô.
"Được, chúng ta tới nhà máy trang phục đón mẹ tôi trước, sau đó cùng nhau đi về."
Tống Sở dừng một chút rồi nói: "Sau khi ăn tối xong, chúng ta lại láu xe về huyện."
Sáng sớm này hôm sau quay về luôn thì gấp quá.
"Tôi cũng nghĩ như vậy." Cố Việt gật đầu.
Tống Sở hỏi: "Anh và anh Thịnh nói chuyện thế nào rồi?"
Cố Việt trả lời: "Anh ta cảm thấy ý kiến của chúng ta rất tốt, anh ta càng ủng hộ việc xây dựng trùng tu lại nhà máy máy móc của huyện, sau đó nói ngày mai sẽ đi tìm những lãnh đạo khác của huyện để bàn chuyện."
"Nhà anh ta có một thân thích làm xưởng trưởng của nhà máy máy móc ở thủ đô, cho nên có thể liên hệ tiến cử một nhóm thiết bị mới, lại mượn thêm vài nhân viên kĩ thuật tới bên đó hỗ trợ, anh ta biết dùng điểm này làm lợi thế đàm phán."
"Bên phía tôi cũng có thể mượn mấy người từ nhà máy máy móc tỉnh qua đây giúp đỡ, sau đó thuận tiện huấn luyện một nhóm công nhân kĩ thuật của chúng ta."
Anh dừng lại một lát rồi nói: "Chỉ cần tư liệu mới của nhà máy sắt thép bên kia trợ lực, chúng ta lại thành công mượn tạm nhiều nhân viên kĩ thuật như vậy, là có thể tự mình sản xuất ra được một lộ tuyến máy móc tiên tiến nhất, không cần nhập khẩu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận