Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 688. Quả đúng là không nên quá đẹp 1

Thu thập đám đàn em của Bảo Hải xong, Tống Sở bèn đi về phía Bao Hải.
Bao Hải hoảng sợ đờ cả người, tới lúc phản ứng lại thì Tống Sở đã đứng ở trước mặt anh ta rồi.
Trong tay cô cầm một ống tuýp không biết là đoạt được từ trong tay người nào.
Trực tiếp giơ lên vỗ vỗ vào mặt của Bao Hải, nhướng mày hỏi: "Còn muốn tới khách sạn không?"
Nếu như đổi thành trước đây, nếu ai dám dùng cái ống tuýp làm ra hành động sỉ nhục với anh ta thế này, Bao Hải chắc chắn sẽ nổi giận.
Nhưng bây giờ toàn thân lại toát mồ hôi lạnh, không biết vì sao, anh ta luôn cảm thấy người phụ nữ này không hề dễ chọc.
"Không, không đi." Bao Hải cẩn thận nhìn cô, ngượng ngùng cười nói: "Vừa nãy tôi chỉ đùa với cô thôi."
"Vậy sao? Nhưng con người tôi ấy à, rất ghét người khác đùa giỡn với tôi kiểu này đấy." Tống Sở lại dùng ống tuýp vỗ vỗ mặt của anh ta, sau đó thu lại, trực tiếp dùng hai tay bẻ cong nó.
Bao Hải trợn to hai mắt không thể tin được, có ai nói cho anh ta biết chuyện gì xảy ra thế này?
Một người phụ nữ mà có thể bẻ cong ống tuýp, rốt cuộc là chạy ra từ đâu vậy? Có phải là dọa người lắm không. . .
Những người khác đang vây xem: ". . ."
"Tống, Tống Sở, tôi chỉ là đùa với cô thôi." Bao Hải nuốt một ngụm nước bọt rồi lùi về phía sau mấy bước.
Sau đó trong lúc Bao Hải và tất cả mọi người bất ngờ không kịp đề phòng , Tống Sở một cước đá vào đầu gối ở chân trái của anh ta.
Bao Hải tê rần, nhịn không được thoáng cái đã quỳ ở trên mặt đất.
Tống Sở lại đưa chân đã anh ta ngã nhào ra đất, gót giày giẫm vào mặt của anh ta, "Tôi đây cũng chỉ đùa với anh thôi."
Tiếp đó lại dùng gót giày đạp mấy phát lên mặt của anh ra, "Tôi cho anh biết, lần sau gặp tôi thì tốt nhất là đi đường vòng, nếu không sẽ không đùa đơn giản thế này đâu."
Tên này chính là một kẻ rác rưởi, không biết cậy thế bắt nạt bao nhiêu người rồi, trên người còn có hơi thở hung ác, nói rõ trên tay người này có mạng người, thuộc loại người hành động rất tàn nhẫn.
Vừa nãy biết bao nhiêu người đều dùng thái độ chán ghét và kiêng kỵ, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Bao Hải, nói rõ anh ta đã làm rất nhiều chuyện thất đức.
Nếu không giáo huấn anh ta một phen, anh ta nhất định sẽ muốn trả thù.
Tất cả mọi người đều bị dọa cho đờ người: ". . ."
Thật đúng là một nữ đồng chí dũng cảm, thật đúng là ngầu.
Bao Hải cũng có ngày hôm nay, nhìn thôi mà đã cảm thấy thật hả giận, nữ đồng chí này đánh rất đẹp!
Ở mạt thế không biết Tống Sở đã từng giết bao nhiêu tang thi, hơi thở hung ác trên người vẫn luôn ẩn núp, lúc này lại tản ra vì Bao Hải, cô còn tăng thêm ám thị tinh thần.
Bao Hải không chỉ cảm thấy đau mặt, mà còn cảm thấy huyết dịch cả người giống như là sắp bị sát khí đông lạnh, người phụ nữ này giống như sát tinh tới từ địa ngục.
Anh ta không thèm quan tâm tới mặt mũi nữa, run rẩy cầu xin tha thứ, "Sau này gặp cô tôi nhất định sẽ đi đường vòng, không xuất hiện trước mặt cô nữa."
Anh ta thực sự không muốn gặp lại Tống Sở nữa, sát khí trên người sát tinh này quá đáng sợ!
"Cút!" Lúc này Tống Sở với nhấc gót giày ra khỏi mặt anh ta, sau đó một cước đá bay anh ta ra xa một mét, lập tức nặng nề đập vào cạnh sân khấu.
"Phụt!" Bao Hải phun một búng máu ra ngoài, anh ta cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị nghiền nát.
Nếu như là bình thường anh ta đã sinh ra xúc động muốn giết người rồi, muốn băm người phụ nữ này thành trăm mảnh, nhưng bây giờ không biết vì sao mà luôn cảm thấy run sợ.
Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Tống Sở, vừa mới đối diện với đôi mắt lạnh lẽo kia của cô, giống như nếu anh ta có bất kì động tác gì thì cô sẽ lấy mất mạng của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận