Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 475. Là Tống Sở cố ý 1

Người đàn ông chỉ cảm thấy đầu hơi choáng váng, hình như mới vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra, nhưng anh ta hoàn toàn không nhớ một chút gì.
Vừa mới chuẩn bị nói, đã bị Tống Sở hết sức thô lỗ mà tóm lấy quần áo lôi ra khỏi ngõ hẻm, hai chân bị bắn không ngừng ma sát trên mặt đất, đau đớn đến mức anh ta không nhịn được mà kêu thành tiếng.
“Còn kêu la nữa, có tin tôi cho anh một phát súng trên miệng không.” Tống Sở chĩa súng vào trên mặt người đàn ông, trong ánh mắt đều là vẻ lạnh lùng.
Người đàn ông cảm thấy người phụ nữ này sẽ dám ra tay thật, nói: "Không, tôi không dám kêu la nữa."
Trải qua nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên anh ta gặp phải một người phụ nữ tàn nhẫn như vậy, trong lòng anh ta lại thầm mắng Nghiêm Vũ một trận.
Lúc này Tống Sở mới dời súng đi, đi tới trước ngõ hẻm, cô cởi nút thắt trên sợi dây ra một cái, chân bị trói của bốn người bọn họ đã được khôi phục tự do.
“Đi theo tôi.” Cô nói với bốn người bọn họ.
“Vâng, vâng, chúng tôi sẽ đi theo cô.” Tứ Quyền run sợ kinh hãi mà gật đầu.
Vì vậy, Tống Sở một tay nắm lấy sợi dây, một tay kéo tên đàn ông kia đi về phía cục cảnh sát.
Lúc này trời đã tối, con đường này lại lệch, hoàn toàn không có người đi đường nào.
Tống Sở bước đi rất nhanh, nhưng tên đàn ông bị lôi kéo kia lại như muốn phát điên lên, chân đau đến mức muốn chết nhưng lại không dám kêu la lên thành tiếng, môi cắn chặt cũng sắp đứt.
Đi qua hai con ngõ hẻm, đi đường khoảng hơn mười phút đã đến cổng cục cảnh sát.
Bốn người kia nhìn thấy cổng cục cảnh sát, trong bụng lại thở phào nhẹ nhõm, trước đó bọn họ còn thật sự sợ người phụ nữ này dẫn bọn họ tới nơi khỉ ho cò gáy mà giết người diệt khẩu.
Bị đưa đến cục cảnh sát, bọn họ đều đẩy hết thảy mọi chuyện lên người Nghiêm Vũ, cũng không gây ra thương tổn thật sự gì cho Tống Sở, thốn khẩu một trận rồi cũng chỉ có thể thả ra ngoài.
Chỉ có người đàn ông bị lôi kéo trên mặt đất là tim đập nhanh hơn, sinh ra một loại cảm giác không tốt lắm, súng của anh ta vẫn còn ở trong tay Tống Sở.
Nếu như cô giao ra, anh ta phải giải thích thế nào chuyện cây súng này là từ đâu ra đây? Tâm tư lập tức chuyển động, phải nghĩ tìm một cái cớ tốt.
Đột nhiên thoáng một cái anh ta đã nghĩ ra, cũng ở lúc Tống Sở lôi kéo bọn họ vào cổng, đưa tay kéo chân bị bắn của anh ta.
Bốn người vừa đi vừa nhìn về phía anh ta.
Người đàn ông nói khẩu hình với bốn người bọn họ: "Một hồi nữa thẩm vấn, thì nhất định phải vu khống súng là do Nghiêm Vũ đưa cho tôi."
Trong nháy mắt, bốn người bọn họ đã nhìn hiểu được, gật đầu với anh ta một cái, trong bụng cũng sinh ra một loại sợ hãi, vấn đề súng hình như rất nghiêm trọng, làm thế nào cũng phải đẩy ra ngoài.
Lúc này, có đồng chí đang trực trong cục cảnh sát, vừa hay còn có Lưu Vinh, người mà Tống Sở quen biết.
Nhìn thấy Tống Sở kéo mấy người, rồi lại kéo một người khác đi vào, Lưu Vinh sợ hết hồn.
“Đồng chí Tống, chuyện này là thế nào đấy?
Tống Sở trả lời: "Chào đồng chí Lưu, mới vừa rồi mấy người này muốn giở trò lưu manh với tôi ở trên đường, nên tôi đã phản kháng bắt bọn họ rồi đưa đến cục cảnh sát."
Cô đưa khẩu súng trong tay cho Lưu Vinh, chỉ chỉ vào người đàn ông trên mặt đất: "Người này còn định nổ súng, nhưng mà đã bị tôi phản kháng đoạt lấy súng, sau đó lúc tôi tự vệ, đã vô tình bắn trúng chân của anh ta."
"Anh ta và bọn họ là bị người ta sai khiến, cho nên tôi còn hy vọng đồng chí Lưu các anh sẽ điều tra thật kỹ một chút mà trả lại công lý cho tôi."
Lưu Vinh thì đã được thấy qua bản lĩnh của Tống Sở, nhưng nhìn đến mấy người bị trói và người đàn ông vô cùng thảm trên đất, vẫn là kinh sợ không thôi, thậm chí lại còn nuốt nước miếng một cái.
Đồng chí Tống này, thật là quá hung hãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận