Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 584. Chuyện này cũng đã đủ rồi 1

Tống Sở trầm tư trong chốc lát, đại khái đã có một ít ý tưởng.
Cô hỏi viện trưởng Kiều: "Viện trưởng Ôn bên kia thì phải làm sao đây?"
Viện trưởng Kiều không có cách nào khác mà trả lời: "Viện trưởng Ôn tự mình dẫn người đến hai xí nghiệp chế thuốc lớn nhất để xem qua rồi, cũng xác định là bọn họ không có cách sản xuất, cho nên đang suy nghĩ có phải thành lập một phòng thí nghiệm độc lập không, sau đó để cho các chuyên gia chế thuốc làm."
Tống Sở nhíu mày một cái, nói: "Hiệu suất như vậy thì cũng quá chậm, một tháng có thể chế tạo ra một ngàn viên thuốc hạ sốt cũng khó."
Nhưng cả nước có bao nhiêu trẻ em, cần có bao nhiêu thuốc hạ sốt? Liều lượng dung của một viên ít nhất cũng là hơn một nghìn, hoàn toàn không thể cung ứng cho thị trường được.
Viện trưởng Kiều thở dài một cái, nói: "Ý của viện trưởng Ôn, loại thuốc hạ sốt do phòng thí nghiệm bên này chế tạo ra, trước mắt sẽ cung cấp cho người cần sử dụng nhất."
Một tháng cứ mấy trăm viên cũng là tốt, nếu như trẻ em lên cơn sốt nặng dùng thuốc không thích hợp, sốt cao vẫn cứ không hạ được, hậu quả đó rất nghiêm trọng.
Dùng loại thuốc hạ sốt khẩn cấp nữa thì có thể hỗ trợ các loại thuốc khác, có thể cứu cấp.
Điều này lại không phải là điều mà Tống Sở muốn, cô nói: "Ngày mai tôi sẽ đi đến thủ đô một chuyến."
Viện trưởng Kiều kinh ngạc nhìn cô, nói: "Tống Sở, cô định đi để làm gì?"
Vấn đề của dây chuyền sản xuất, không phải là chuyện mà chuyên gia chế thuốc bọn họ có thể giải thích được, Tống Sở đến thủ đô cũng vô ích.
“Tôi có vài ý tưởng, thử xem có thể nhập một dây chuyền sản xuất chế thuốc từ nước ngoài vào trước hay không, cho nên phải đến thủ đô tìm viện trưởng Ôn và thầy của tôi để nói một chút.” Tống Sở trả lời.
Viện trưởng Kiều ngạc nhiên không thôi, hiển nhiên không ngờ tới rằng Tống Sở muốn lên thủ đô là để chạy chuyện dây chuyền sản xuất.
“Chuyện này có hy vọng không?” Không phải là ông ấy không tin tưởng Tống Sở, mà là ông ấy cảm thấy đây quả thực là chuyện khó khăn như chuyện viễn vông vậy.
Bây giờ Âu Mỹ đã chặn rất nhiều kỹ thuật của trong nước, dự trữ ngoại tệ lại có hạn, muốn nói một dây chuyền sản xuất xuống đây thì có thể được tính là chuyện quá bất khả thi.
Mấu chốt là đã có người thử qua rồi, hoàn toàn không thành công.
Tống Sở kiên định, nói: "Chỉ cần cố gắng thì sẽ có hy vọng, ngồi chờ mới là vô vọng."
Viện trưởng Kiều cũng bị lây khí thế kiên định như vậy của cô, nói: "Vậy thì tôi và ông Quan Minh sẽ cùng cô đi đến thủ đô một chuyến, vừa lúc đi xem hiệu quả thí nghiệm lâm sàng của thuốc hạ sốt dành cho người lớn một chút luôn."
Hơn một tháng trước, loại thuốc hạ sốt dành cho người lớn do sở nghiên cứu của bọn họ đệ trình đã thông qua thử nghiệm, bây giờ dùng cho lâm sàng.
Tống Sở cũng không từ chối, đáp: "Được thôi."
“Bây giờ tôi sẽ lập tức nhờ người đi đặt vé tàu lửa giúp đây.” Viện trưởng Kiều nói.
Trước đây, bởi vì nghiên cứu thành công hai loại thuốc hạ sốt, được phía trên cấp cho không ít phần thưởng xuống, ông ấy biết Tống Sở không thích ngồi trên ghế cứng, cho nên định tìm người đặt giường nằm.
Tống Sở cười, gật đầu nói: "Được thôi, vậy thì làm phiền viện trưởng Kiều."
Sau khi tan làm trở về nhà, Tống Sở và Tống Bình chào hỏi một tiếng, cô nói rằng mình sẽ đi lên thủ đô.
Sau đó gọi một cú điện thoại cho Cố Việt.
Thí nghiệm vật liệu kiểu mới ở bên này của Cố Việt đã đi đến hồi kết, gần đây tương đối không còn bận rộn như vậy nữa.
Nhưng mà bởi vì có liên quan đến tính bí mật của hạng mục cho nên liên lạc với bên ngoài, hoặc là bên ngoài gọi điện thoại đến tìm thì cần phải có người ngồi ở bên cạnh, để phòng ngừa ngăn người tiết lộ bí mật.
Lúc Tống Sở gọi điện thoại tới, Cố Việt mới vừa từ bục thí nghiệm đi xuống.
“A lô!” Cô Việt cũng không biết chắc là ai sẽ gọi tới, dù sao thì gần đây ngoại trừ Tống Sở, ông nội và cha với anh cả của anh ra cũng sẽ gọi điện thoại tới để hỏi thăm.
Giọng nói của Tống Sở rất nhanh đã truyền đến: “Học thần Cố, là em."
Vốn dĩ là cả người Cố Việt nhìn qua đã mệt mỏi, nhưng nghe được giọng nói này, sự uể oải giữa hai hàng lông mày của anh rất nhanh đã biến mất, giọng mang theo một chút vui thích, nói: “Tống Sở, làm sao mà em lại nghĩ đến chuyện gọi điện thoại cho anh vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận