Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 836. Khiếp sợ không thôi 1

Chờ hai người nhận lấy tài liệu với vẻ mặt vô cùng không thể giải thích được.
Tiếp đó Tống Sở mới đột nhiên chuyển chủ đề nói: “Trước kia tôi đã từng nói, chúng ta là bạn, cũng sẽ cho mấy người quyền ưu tiên lớn nhất trong giới hạn, cho nên chỗ này có hai cách điều chế tương đối thích hợp cho công ty các ông nghiên cứu, sản xuất.”
“Vậy cũng tính là đã tặng quà cho các ông rồi, không để cho chuyến đi này của các ông về tay không, các ông xem xem có cảm thấy hứng thú không.”
Tống Sở lấy ra hai hai cách điều chế dược phẩm, với công nghệ dược phẩm trong nước hiện tại thì hoàn toàn không có cách nào thực hiện được, cho nên mới muốn hợp tác với hai công ty này.
Jacques và Oury không ngờ tới, Tống Sở lại còn chuẩn bị riêng một phần quà cho bọn họ, chút không vui trong lòng kia liền bị cuốn mất sạch sẽ.
Rối rít mở phần tài liệu của mình ta xem, xem xong thì hai người đều lộ ra thần sắc ngạc nhiên, mừng rỡ.
Tống Sở đã cho bọn họ một phần công thức dược phẩm hoàn chỉnh, hơn nữa quả thật còn vô cùng thích hợp cho công ty bọn họ nghiên cứu sản xuất, về cơ bản có thể được gọi là hoàn toàn chế tạo ra cho công ty bọn họ.
Chỉ cần mang về thí nghiệm lâm sàng thành công xong là có thể đưa vào sản xuất đại trà, không biết có thể tiết kiệm thời gian bao nhiêu năm nghiên cứu.
Điểm mấu chốt là công thức Tống Sở cho bọn họ cũng không phải thứ dành cho những tập khách hàng nhỏ lẻ, mà là nhắm vào đại chúng, giá trị cũng rất cao.
Jacques tương đối vui vẻ nhìn Tống Sở mở miệng nói: “Tống, tôi rất thích món quà này, công ty của chúng tôi cũng thích, phải dùng điều kiện gì để đổi, cô nói đi.”
Công thức này, công ty bọn họ chắc chắn lấy rồi.
Thật ra thì cũng chỉ có Jacques là như thế, chứ đổi thành người chuyên môn phụ trách đối ngoại của công ty bọn họ thì chắc chắn sẽ không dứt khoát như vậy.
Đối với Jacques sảng khoái, thẳng thắn này Oury có hơi cạn lời, quả nhiên là làm dược phẩm, cũng không biết cách đàm phán từ từ từng bước một, ông ta sợ nhất chính là gặp phải đồng đội heo như Jacques này đây.
Cũng đã làm cho bản nháp đã soạn xong trong đầu của ông ta bị tan thành mây khói, ông ta đã mắng Jacques một trận trong lòng rồi.
Nhưng ngoài mặt vẫn thanh tao, chân thành nhìn Tống Sở cười nói: “Tống, ý của tôi giống với Jacques, cô ra điều kiện đi.”
Đây dĩ nhiên không thể nào quà mà Tống Sở tặng không cho bọn họ được, cô bỏ ra thứ này, tuyệt đối là sẽ đào hố cho bọn họ, nếu không thì ông ta sẽ ăn hết phần tài liệu này.
Nhưng dù rõ ràng biết là đào hố, nhưng bọn họ cũng không thể không nhảy vào bên trong, đây là sự bức bối và buồn bực nhất.
Brown thấy hai người có phản ứng lớn như thế, lập tức đoán ra được thứ Tống Sở cho chắc chắn là đồ tốt, vì vậy rất tò mò về tài liệu trong tay hai người kia, muốn ngó đầu qua xem, lại bị hai người Jacques chặn lại.
“Ông đã cướp công nghệ đó từ trong tay chúng tôi rồi, ông cũng đừng có nhớ nhung tới cái này nữa.” Jacques lại tức giận trợn mắt nhìn Brown một cái.
Hiếm khi thấy Oury đồng tình với Jacques: “Đúng vậy, đây là quà Tống Sở cho chúng tôi, ông đừng có mà mơ tưởng.”
Brown: “…” Hai người này thật chẳng ra làm sao, nhìn một chút cũng chẳng chết mà, càng làm như vậy ông ta càng hiếu kỳ, lập tức trong lòng bắt đầu ngứa ngáy.
Ông ta hỏi Tống Sở: “Tống, có thể cho tôi xem thử thứ đồ của bọn họ không?”
Tống Sở cười lắc lắc đầu: “Xin lỗi, bởi vì tôi đã từng hợp tác với bọn họ, trước kia đã đồng ý là sẽ cho bọn họ đãi ngộ ưu tiên, lần này vì không để bọn họ phải trở về tay không nên mới chuẩn bị quà.”
“Nếu chúng ta còn có cơ hội hợp tác lần sau, tôi cũng sẽ chuẩn bị một phần quà riêng cho ông vậy.” Cô cười với vẻ khá có thâm ý bổ sung.
Đây mới gọi là chân chính thả dây dài câu cá lớn, cũng để cho Brown biết, chỗ tốt khi hợp tác với cô cũng không phải là chỉ ở trước mắt, tương lai còn có thể liên tục không ngừng.
Brown: “...” Đây đúng là muốn trói chân ông ta mà, Tống Sở này thật đúng là quá gian xảo, đen tối mà.
Nhưng ông ta thật sự đúng là không có cách nào với cô cả, thật là bực bội.
Nhìn thấy Brown thất bại, tâm tình của hai người Jacques lại càng tốt hơn.
“Tống, đừng quan tâm tới ông ta, chúng ta tiếp tục nói về điều kiện đổi quà đi.”
Tống Sở vừa mới chuẩn bị nói về chuyện này thì trợ lý của ông Ngụy gõ cửa đi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận