Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 568. Sự lựa chọn đúng đắn nhất 2

Tống Sở đã từng nghiên cứu ra không ít loại dược phẩm hàng đầu thế giới, nhưng người của viện nghiên cứu hay là người tham gia vào viện nghiên cứu hay phòng thí nghiệm mặc dù sẽ rất vui vẻ, nhưng so với đám người viện trưởng Ôn lúc này, lại ít đi một loại không ra được nhiệt huyết sôi trào và loại hạnh phúc kích động đó.
Nhưng đi đến cái thời đại này, tự mình trải qua quá trình chuyển đổi từ lạc hậu ở phía sau đi về phía phồn vinh và thịnh vượng của Trung Quốc, lúc này trong lòng cô cũng sinh ra một loại cảm giác vinh dự và vui mừng.
Viện trưởng Ôn phát hiện trên mặt Tống Sở lộ ra ý cười, mặc dù cũng có tự hào và phấn khích, nhưng mà sự háo hức tương đối hơi dấu vào bên trong, haonf toàn chính là khắc họa vinh nhục trong lòng, bọn họ, những lão già này tự thẹn thua kém hơn.
Trong lòng người này thật là mạnh mẽ, không chỉ chỉ là một người tài năng, mà còn là một hạt giống siêu tốt.
Anh bước đến trước mặt Tống Sở, mở miệng cười nói: "Tống Sở, tôi thay mặt mọi người cảm ơn cô."
Tống Sở đáp lại với một niềm cảm xúc mạnh mẽ sôi sục hiếm có: "Đây là điều mà tôi nên làm. Tôi cũng là một phần của Trung Quốc, tôi cũng muốn đóng góp một phần cống hiến cho sự nghiệp chế dược phẩm sinh học."
"Rất tốt, Tống Sở mặc dù tuổi tác còn trẻ, nhưng tỉnh ngộ lại rất cao."
"Tôi rất thích nghe những lời nói như vậy, Tống Sở thật sự là một đồng chí tốt."
Ánh mắt của từng chuyên gia lão làng có mặt ở đây nhìn về phía Tống Sở đều tràn đầy sự yêu quý và tán thưởng, cùng với một loại vui vẻ yên tâm của những người yêu người tài.
Kết quả thí nghiệm thành công, cũng chỉ phải bắt đầu thử nghiệm lâm sàng.
Những người còn lại cũng không cần tham gia với Tống Sở các cô làm gì nữa, chỉ cần định kỳ xem một chút số liệu lâm sàng là được rồi.
Tới thủ đô cũng đã hơn một tháng, mọi người cũng đều nhớ nhà.
Sau khi mỗi một người ở trong phòng thí nghiệm cùng ký kết một bản thỏa thuận giữ bí mật, Tống Sở các cô cũng có thể rời khỏi viện nghiên cứu của thủ đô rồi.
Những người địa phương như viện trưởng Ôn tương đối còn nhiệt tình mời các cô đến nhà làm khách.
Vì vậy Tống Sở đã theo đám người viện trưởng Kiều đi ăn vài bữa cơm, viện trưởng Ôn còn dẫn đến các người phụ trách của bộ y tế mà các cô đã từng gặp qua.
Mấy vị lãnh đạo của bộ y tế cũng là khen ngợi Tống Sở không ngớt, đồng thời cô cũng ở bên đây xin số, làm quen một số người.
Lại ở lại thêm một tuần, Tống Sở và đám người viện trưởng Kiều ngồi lên xe lửa trở về tỉnh Nam.
Ở nơi này trong hơn một tháng, mỗi tuần Tống Sở và Cố Việt đều sẽ gặp mặt nhau ở trong không gian thí nghiệm, tình cảm của hai bên tương đối vững chắc, tiếp theo vẫn còn có chuyện phải làm, cho nên họ chỉ có thể xa cách lần nữa.
Trở về tỉnh Nan, viện trưởng Kiều cho Tống Sở các cô nghỉ một tuần để nghỉ ngơi. Dù sao thì trong khoảng thời gian gần đây mọi người đều đã khổ cực rồi.
Trước mắt Tống Sở nghỉ ngơi ở tỉnh thành một chút, sau đó lập tức dẫn Cẩn trở về huyện Nam một chuyến.
Cha mẹ cô ở xưởng may quần áo và trong xưởng đồ xài trong nhà làm việc đều rất tốt.
Sau khi ở huyện Nam một lúc, bây giờ xe của Cố Việt hoàn toàn là do Tống Sở lái, cô lại trở về thôn Hạ Bá.
Những người còn lại trong nhà cũng đều làm việc tương đối chăm chỉ hơn, bởi vì mồi câu mà Tống Sở ném ra ngoài trước đó tương đối lớn, ngay cả anh hai Tống cũng không làm sao có thể lười biếng nữa, về cơ bản bọn họ đều đi làm, cũng học nấu nướng với ông Triệu ngày càng nghiêm túc hơn.
Ăn cơm trưa xong, Tống Sở kéo Cố Cẩn đi đến chuồng bò.
Mấy ông lão cũng vừa cơm nước xong đang nghỉ ngơi, thất các cô trở về thì đều vô cùng vui mừng, đặc biệt là ông Cố và ông Ngụy.
Ông Cố kéo Cẩn qua để nói chuyện, Tống Sở ngồi vào chỗ bên cạnh ông Ngụy.
Ông Ngụy mở miệng hỏi: "Cháu đi đến viện nghiên cứu thủ đô rồi à?"
Tháng trước Tống Bình đã dẫn Cố Cẩn đến đây một chuyến, cho nên ông ấy biết chuyện này.
Ông ấy không ngờ tới rằng Tống Sở mới đi đến sở nghiên cứu của tỉnh không bao lâu, lại đến ngay viện nghiên cứu thủ đô làm thí nghiệm.
Ông ấy có thể đoán được nhất định là học trò nhà mình làm xảy ra điều gì đó không có thành tựu, kinh động đến phía trên, nếu không thì dựa vào lý lịch của cô không thể nào làm nhân viên cốt cán được.
Chuyện này làm cho trong lòng ông ấy vừa vui mừng vừa tự hào, nhận Tống Sở làm học trò, có lẽ sẽ là lựa chọn đúng đắn nhất trong cả đời này của ông ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận