Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 175. Công việc tốn công vô ích 1

Tống Sở đi được nửa đường thì nghĩ ngợi, để cho bọn họ đi trước, cô đi về hướng nhà của Cố Việt.
Cố Việt vừa mới rửa chén xong, nhìn thấy cô tới thì sửng sốt một hồi.
"Có việc à?"
Tống Sở đi tới thấp giọng nói: "Cho tôi mượn máy quay phim của anh dùng một lát."
Trước đây trong ngắn kéo ở nhà Cố Việt, trong lúc vô ý cô đã thấy qua có máy quay phim ở trong đó.
Cố Việt không do dự, "Được, cô theo tôi tới lấy."
Trong máy quay không có phim, nhưng mà anh có chuẩn bị sẵn để dùng, sau giơ tay đổi một cuộn phim xong rồi mới đưa cho Tống Sở.
"Cảm ơn Cố học thần." Tống Sở cầm lấy camera lắc lắc.
Cố Việt cười cười: "Không có gì, biết dùng không?"
"Cái này giản đơn, tùy tiện nhìn một cái là biết." Mặc dù Tống Sở chưa từng dùng loại đồ cổ này, nhưng trước đây cũng đã từng dùng máy ảnh hiện đại rồi, chụp một cái không thành vấn đề.
"Cô muốn quay cái gì?" Cố Việt hỏi.
Tống Sở trả lời: "Cháu tôi bị người nhà họ La đánh vỡ đầu, tôi chuẩn bị chụp vài tấm đề báo án và dự bị, tương lai nếu người nhà họ La dám tới dây dưa với Đại Nữu và Nhị Oa, tôi sẽ vứt những tấm hình này cho bọn họ."
Cố Việt gật đầu: "Cái chủ ý này không tồi đâu."
"Vậy tôi đi trước, rửa ảnh rồi tôi sẽ mang trả anh."
"Được!"
Tống Sở cầm camera tới trạm y tế, bác sĩ đang gỡ thuốc đắp xuống, đang kiểm tra vết thương.
Sau khi cô đi vào, lập tức chụp vài tấm gương mặt đầy máu của Nhị Oa trước, lại chụp chỗ miệng vết thương.
Suy nghĩ một lát, cô giơ tay vén ống tay áo của Nhị Oa lên, quả nhiên thấy được một vài vết bầm tím.
"Đây cũng là anh họ của cháu làm à?"
Tống Nhị Oa còn đang khóc, "Ngoại trừ anh họ ra, còn có bà ngoại và mợ, bọn họ đều lấy cành cây đánh cháu, nói cháu không ngoan, còn không cho cháu ăn no, cô ơi cháu đói."
Trước đây nghịch ngợm không gì sánh được, lại bị La Thu Cúc dạy dỗ thành đứa trẻ ích kỷ ngông cuồng, hiện tại lộ ra bộ mặt rất yếu ớt, mọi người nhìn đều sinh ra cảm xúc không đành lòng.
Tống Sở đưa tay sờ mặt của cậu, "Đừng khóc, lát nữa đi về cô sẽ luộc trứng gà cho cháu ăn."
Dù sao cũng chỉ là trẻ con, sau khi trải qua chuyện này thì sẽ không còn lì lợm nữa, bọn họ dạy dỗ cho thật tốt thì cũng có thể thành tài.
"Hu hu, cháu không khóc nữa." Sau khi trở về Tống Nhị Oa giống như chỉ qua một đêm đã hiểu chuyện hơn rất nhiều.
Tống Sở bảo cậu cởi quần áo xuống, chụp lại toàn bộ vết bầm tím trên người cậu.
Lúc này bác sĩ cũng đã kiểm tra vết thương xong, "Vết thương cũng không tính là quá lớn, chẳng qua là bởi vì ở trên đầu, tốt nhất vẫn là đưa tới bệnh viện huyện tiêm thuốc, kiểm tra lại thử xem có bị chấn động não hay không."
Tống Sở cũng nghĩ như vậy, "Anh cả, anh và anh tư đưa Nhị Oa đi bệnh viện huyện khám đi, ngày mai trực tiếp đi báo án, lại để cho bệnh viện hỗ trợ đưa ra một vài chứng minh bị thương."
Anh cả Tống lúc này cho tràn đầy tức giận, cũng là lần đầu tiên nổi giận.
Anh không nghĩ tới La Thu Cúc dẫn con về nhà mẹ đẻ sẽ gặp phải tình cảnh như vậy, "Được, ngày mai anh tự mình đi tới cục công an báo án."
Tống Sở đưa cameras cho anh tư Tống, "Anh tư, ngày mai anh đi tới tiệm chụp hình ngờ người ta rửa hai bộ ảnh chụp, đưa ch cục công an một bộ, còn một bộ cầm về để ở nhà."
“Được!" Anh tư Tống cũng tức giận không ngớt.
Đường Phụng cầm tiền tới, hai người anh cả Tống mượn xe đạp của Đường Dân đưa Nhị Oa đi lên huyện.
Về phần La Quân đã rời đi, Tống Sở bảo anh tư Tống mua một ít bánh quy các thứ ở trên huyện, đến lúc đó mang về đi cảm ơn anh ta một phen.
Tin tức Tống Nhị Oa bị ngược đại cũng đã truyền khắp thôn, cũng truyền tới thôn La gia.
Các thôn dân ở đây đều mắng nhà họ La quá độc ác, người làm mẹ như La Thu Cúc này cũng chẳng ra làm sao, dư luận hoàn toàn đứng về phía nhà họ Tống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận