Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 126. Hiệu suất này của cô cũng quá cao rồi 2

Anh tư Tống xin nghỉ vào thành phố mua hạt giống, các loại Tống Sở nói trước đó gần như thật sự đều được anh ta mua hết rồi.
Lúc trở về anh ta đến nhà xưởng ép dầu tìm Tống Sở giành công trước: “Em gái, em thấy anh giỏi chứ.”
Tống Sở nhìn hạt giống anh ta mua, cười khen ngợi: “Giỏi, anh tư anh đúng là một nhân tài.”
Anh tư Tống vênh váo bắt chéo hai chân: “Còn phải nói, anh tư của em, anh không dám nói những thứ khác, mua đồ bán đồ điểm này, không ai trong thôn có thể vượt qua anh.”
“Đúng, điểm này anh tư anh nhất định là người giỏi nhất.”
Thấy mặt này của anh tư quả thật rất có tiềm lực, Tống Sở cười, nói tiếp: “Ngày mai em giao cho anh một nhiệm vụ vẻ vang.”
Anh tư Tống lập tức phấn khởi: “Nhiệm vụ gì?”
“Ngày mai anh dẫn Đường Khánh đến lò ngói, đổi một lô gạch và ngói về.” Tống Sở nói.
Anh tư Tống không hiểu hỏi: “Đổi cái này làm gì? Nhà chúng ta sắp xây mới?”
“Anh mơ đi.” Tống Sở liếc anh ta một cái: “Đương nhiên đổi để xây trại nuôi gà, nuôi vịt rồi, nhà xưởng ép dầu quá nhỏ, căn bản không đủ, phải tìm chỗ xây lại.”
Anh tư Tống nuốt nước bọt: “Em gái, thật sự phải làm trại nuôi gà nuôi vịt sao?”
Anh ta cho rằng em gái nói đùa, cho dù thật sự xây trại, cũng sẽ không nhanh như vậy, ai ngờ hiệu suất này của cô cũng quá cao rồi.
“Nói nhảm, em bảo người nhặt nhiều trứng giống như vậy về, không làm trại không lẽ cho anh ăn?” Tống Sở tức giận nói.
“…” Anh tư Tống cười ngượng ngùng: “Được, vậy ngày mai anh đi đổi.”
“Lấy dầu đổi sao?” Anh ta nóng lòng muốn thử.
Lúc trước thấy bé út đi thương lượng với chủ nhiệm của mấy xưởng lớn kia, một cánh cửa lớn đã mở ra cho anh ta, anh ta sớm đã muốn thử rồi.
Tống Sở gật đầu: “Chủ yếu dùng dầu đổi, đường, vải vóc, đồ dùng trong nhà và quần áo cũng được, chỉ là không thể đổi lỗ.”
Anh tư Tống vỗ ngực mình: “Yên tâm, anh ra tay tuyệt đối không thể lỗ vốn.”
“Em tin anh tư anh nhất định làm được.” Tống Sở cũng cho anh ta một ánh mắt xem trọng, khiến cho anh tư Tống càng sục sôi.
Hai người nói chuyện, đột nhiên anh tư Tống nhớ đến một chuyện: “Em gái, đồng hồ lúc trước em hỏi đã có thông tin rồi, đầu sỏ của chợ đen bên đó có thể làm mà không cần phiếu, chỉ là giá cả hơi cao.”
“Bao nhiêu một chiếc?” Tống Sở hỏi.
Anh tư Tống giơ tay so sánh: “Titoni hai trăm, Longines hơn ba trăm, một chiếc đắt hơn thị trường khoảng ba bốn mươi.”
Ngược lại Tống Sở không có đam mê chạy theo hàng hiệu, không cần phiếu công nghiệp, đắt hơn mấy chục cũng bình thường: “Vậy em mua một cái Titoni đi.”
“Anh tư, bây giờ em không có hai trăm tệ, anh đi hỏi bên bọn họ có thể dùng đồ để đổi không?”
Cô lại nói thêm: “Không cần nhắc đến dầu ép, đây đã thuộc về tài sản tập thể trong thôn rồi.”
Anh tư Tống gật đầu: “Vậy ngày mai anh vào thành phố hỏi đại ca Hồ, xem có thể lấy gì đó đổi đồng hồ hay không.”
Nếu đổi lại là anh ta, cũng xót ruột lấy ra hai trăm tệ đi mua, vả lại trên người bọn họ cũng không có nhiều tiền như vậy.
Nói xong Tống Sở đến văn phòng ủy ban thôn, tìm cậu và vài cán bộ bàn bạc chuyện xây dựng trại nuôi gà.
Mấy người cũng cảm thấy tốc độ phát triển của việc này quá nhanh, nhưng không cần trong thôn bỏ tiền là có thể đổi gạch ngói xây trại, dĩ nhiên bọn họ cũng sẽ không có ý kiến, mà còn rất vui mừng.
Dẫu sao thôn bọn họ luôn là chỗ khá lạc hậu trong công xã, nếu trại nuôi gà có thể mở thành công, thôn bọn họ nhất định có thể nổi danh.
Vì vậy cuối cùng mọi người đã quyết định một chỗ, một bãi đất cát sau núi trước thôn không cách nào trồng trọt, đây cũng là chỗ Tống Sở sớm đã xem trọng mà đề cập ra, bọn họ đã phê chuẩn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận