Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 739. Cậu thật sự đã đào được một báu vật rồi 2

“Điều kiện ở nơi này tốt, hương vị cũng ngon, giá cả đắt, sau này đến nơi này ăn cơm, chính là một kiểu tượng trưng cho thân phận và địa vị, chuyện làm ăn nhất định sẽ không tệ.”
Dù sao người không có tiền, chỉ là người đó không dám bỏ tiền ra để đến đây ăn mà thôi.
Người nhà họ Tống không hiểu được, nhưng bọn họ lại có thể cảm nhận được vấn đề này một cách rõ ràng.
Cũng ví dụ như, bây giờ bọn họ muốn đi đến nơi nào để chơi, đều sẽ đi đến tất cả những nơi có môi trường điều kiện thoải mái tốt nhất và cấp bậc cao nhất.”
Sau khi đến nhà hàng tư nhân này, nếu như anh ta muốn mời người khác liên hoan, khẳng định sẽ là cọn nơi này đầu tiên.
Mặc dù giá cả đắt hơn so với những nhà hàng tư nhân khác, nhưng mà với điều kiện của nó, tính riêng tư và màu sắc hương vị của thức ăn thật sự rất có giá trị.
Tống Sở đợi anh ta nói xong, rồi mới nói với mọi người: “Thấy chưa, khách hàng mà chúng ta muốn nhắm đến chính là những đoàn thể giống với như vậy.”
Triệu Địa mỉm cười nhìn Tống Sở rồi nói: “Vẫn là Sở Sở nhìn xa trông rộng, lúc ta định ra giá tiền này vẫn còn do dự, bây giờ nghe thấy những điều mà con nói như vậy, mới phát hiện ra vẫn chưa có buông ra.”
“Phải làm thành mặc hàng giá cao, nếu như giá cả không theo kịp, cứ dựa theo lời mà con nói, giá cả của tất cả những món ăn ở đây chúng ta sẽ tăng lên mười lần.” Ông ấy tỏ ý với anh hai Tống.
Anh hai Tống nuốt nước bọt một cái, có điều là vẫn còn có quyết đoán, lập tức gõ thước tay: “Được, cứ dựa theo lời của em gái nói đi.”
“Lát nữa làm cho mọi người những món ăn hàng đầu, giá cả có thể tăng lên, sau đo một tuần chỉ có trong một hoặc hai ngày, dù sao thì cũng không thể nào nhàm chán được.”
Tống Sở tiếp tục đề nghị: “Có thể làm thẻ hội viên cho những người tiêu tiền thỏa mãn, sau này đến dùng sẽ có quyền ưu tiên đặt phòng trước, lúc đến dùng, đưa một ít sản phẩm trái cây ngọt gì đó, sẽ làm cho trong long của bọn họ cảm thấy thoải mái, còn có thể…”
Cô rất nhanh lại nói ra không ít đề nghị, anh hai Tống đều nhớ tất cả: “Trước đây anh cảm thấy mình cũng thật sự tương đối giống như xấu xa và lừa bịp, nhưng sau khi nghe lời nói của em gái em xong, anh phát hiện chúng ta thật ra đều không phải là bán thức ăn, mà là phục vụ và cấp bậc.”
Người bình thường có ngu mới có thể đến đây ăn những món ăn đắt như vậy, còn có thể phải đặt trước mới có thể ăn được những món ăn hàng đầu.
“Sở Sở, khó trách người của bộ kinh tế và bộ đối ngoại, bây giờ lại còn muốn đào cô, xem như là hôm nay tôi đã biết lý do tại sao.”
Hoắc Khải nhìn Tống Sở không nhịn được xúc động nói: “Cô thật sự rất thích hợp làm kinh tế, nếu như cô xuống biển để làm ăn, vậy thì tuyệt đối sẽ kiếm được đại phát.”
Anh ta cũng là không có làm ở ngành kinh tê hay là cũng không có tự mình xuống biển làm ăn, nếu không thì cũng chắc chắn cũng muốn đào Tống Sở đến.
Tống Sở cười khẽ: “Chí hướng của tôi không ở chỗ này, giúp người khác nghĩ kế, hoặc là chia sẻ vui đùa một chút tạm được.”
Hoắc Khải gật đầu: “Cũng đúng, những người thông minh này đi làm nghiên cứu càng giỏi hơn.”
Rồi anh ta nhìn về phía Cố Việt hâm mộ nói một câu: “Cậu thật sự là đã đào được một báu vật.”
Cho nên tìm vợ cũng là một môn học, làm sao mà anh ta có thể gặp được một đồng chi nữ xuất sắc và có bản lĩnh như vậy chứ?
Cố Việt cong cong môi nói: “Đó là đương nhiên rồi.”
Tống Tiểu Sở nhà anh chính là một kho báu, vĩnh viễn sẽ không thể nào đào được cái dạng này, người khác cũng chỉ có hâm mộ phần của anh.
Lúc này anh lại còn vô cùng vui mừng, ban đầu ra tay khá tốt, nếu không sẽ phải chờ đến khi lên đại học mới thiết lập quan hệ, ai biết sẽ có bao nhiêu người có đánh chủ ý lên Tống Tiểu Sở nhà anh chứ.
Trước thời hạn xác định quan hệ, cũng làm cho rất nhiều người tự mình biết mình không có cơ hội.
Com nước xong xuôi, Cố Việt đưa người nhà họ Tống quay trở về, lúc này mới cùng Hoắc Khải rời đi.
Ngày hôm sau người nhà họ Tống đi thăm nhà họ Cố, nhận được sự chiêu đãi nhiệt tình của ông cụ nhà họ Cố, làm cho đám người Tống Hữu Phúc được sủng ái mà lo sợ, cũng cảm nhận được sự chân thành của nhà họ Cố.
Thời gian tiếp đó, Tống Sở đưa cha mẹ và người nhà đi dạo khắp nơi ở kinh đô, thuận tiện xem thử có nơi nào có mặt bằng thích hợp để mở tiệm quần áo và tiệm bán đồ dùng trong nhà.
Thoáng một cái là đã đến thời kỳ báo danh đại học
Bạn cần đăng nhập để bình luận