Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 594. Chuyện này có thể sao? 1

Nửa năm gần đây mở ra rất nhiều, tạp chí quốc tế cũng lần lượt xuất hiện ở trong nước.
Giáo dục và khoa học kỹ thuật cũng bắt đầu thu hút mạnh mẽ.
Tạp chí xuất bản hàng tháng như 《Sinh vật quốc tế 》, ba tháng trước đã được đưa vào thư viện của Hoa Đại, mỗi tháng sẽ mua hai mươi bản từ nước ngoài gửi qua bưu điện về.
Nhưng mỗi tháng muốn mượn đọc đều phải đi xếp hàng, thời gian mượn đọc không thể vượt qua ba ngày.
Cả nước các viện nghiên cứu dược phẩm sinh học lớn và xí nghiệp sản xuất thuốc cũng đồng dạng có mua.
Trước mắt《 Sinh vật quốc tế》 là một quyển tạp chí chuyên ngành uy tín nhất toàn cầu về phương diện y học, sinh vật học và dược phẩm sinh học, bài báo có thể đăng trên này, không có chỗ nào mà không bị thẩm định kỹ lưỡng, cuối cùng quyết định vì luận văn mới hiệu chỉnh tiêu chuẩn rất cao.
Hiện giờ, luận văn công bố trên 《 Sinh vật quốc tế》 mỗi tháng, đều là chuyên gia nước ngoài tương đối nổi tiếng thậm chí là đứng đầu ngành sinh vật học, y học, dược phẩm sinh học.
Mà trong nước còn chưa có ai được đăng luận văn trên 《 Sinh vật quốc tế》, bao gồm cả ông Ngụy và hai chuyên gia dược học khác đứng đầu trong nước.
Ông Ngụy vốn là người có hy vọng đăng nhất, ai biết liền gặp cuộc vận động kia, sau đó bị điều xuống dưới chín năm, cũng liền bỏ lỡ cơ hội.
Hiện tại trong tay ông ấy cũng không có dự án nghiên cứu dược nào xuất sắc, cho nên còn phải tiếp tục nỗ lực.
Hai chuyên gia nghiên cứu dược học khác cũng chịu ảnh hưởng của cuộc vận động, cho dù ban đầu trong tay có dự án, nhưng luận văn cũng không có cách nào gửi qua bưu điện ra ngoài, càng sợ không đồng lòng bị cử báo thành tẩu tư phái(*).
(*) phái chủ trương đi theo con đường tư bản chủ nghĩa
Hiện tại trình độ lạc hậu trong nước rất nghiêm trọng, lại càng không hy vọng có thể công bố.
Cho nên có thể nghĩ, nếu Tống Sở có thể đăng luận văn lên, sẽ tạo thành cái dạng oanh động gì trong giới nghiên cứu dược học ở trong nước.
Ông Ngụy đối với việc mình không công bố thành công tuy rằng có điều tiếc nuối, nhưng hiện tại lại cảm thấy phần tiếc nuối này được đền bù từ học sinh cũng không tồi.
Tống Sở hỏi: “Thầy, thầy hiểu rõ quy trình gửi bài cho 《 Sinh vật quốc tế》không?”
Chính cô cũng không phải rất rõ ràng, rốt cuộc hiện tại và đời sau không giống nhau.
Ông Ngụy gật đầu cười nói: “Biết, chú còn biết cách gửi bài cho một phó chủ biên bên này.”
“Nếu cháu ngại phiền toái, liền sửa xong luận văn, sau đó giao cho chú giúp cháu gửi đi.”
Tống Sở cầu mà không được: “Vậy thật sự quá tốt, con nhờ thầy hỗ trợ gửi.”
“Bản Tiếng Anh là cháu tự mình viết, hay là trình lên để cho bọn họ tự phiên dịch? Nói như vậy không thể biết được hiệu quả phiên dịch.” Ông Ngụy hỏi.
Ông ấy đã từng đi du học, trình độ tiếng Anh ở mức khá, nhưng chín năm kiếp sống bị điều xuống dưới, không hề tiếp xúc với phương diện này, đặc biệt là luận văn tiếng Anh mang tính chuyên môn, đã mới lạ hơn rất nhiều, không có biện pháp giúp Tống Sở hoàn thành.
Ông ấy biết tiếng Anh của Tống Sở rất không tồi, cũng không biết luận văn sẽ thế nào.
Tống Sở tự tin trả lời: “Con tự mình viết, về phương diện này con còn rất am hiểu.”
“Được, vậy cháu sửa xong hai phiên bản, sau đó giao toàn bộ lại đây cho chú, chú cầm đi gửi bưu điện.” Ông Ngụy phát hiện học sinh nhà mình các phương diện đều rất lợi hại, hoàn toàn không cần ông ấy bận tâm cái gì.
Tống Sở gật đầu: “Được ạ, thầy.”
Gần đến thời gian tan học, Ngụy lão để người trong ban thực nghiệm tan học trước, ông ấy ở lại cùng ba người Chu Dương và Tống Sở tiếp tục cùng nhau bàn chuyện.
Đây đều là học sinh ông ấy coi trọng, đương nhiên hy vọng vui vẻ với nhau, giao lưu liên hệ nhiều hơn.
Nói chuyện phiếm một hồi, Tống Sở hỏi: “Thầy ơi, dây chuyền sản xuất dược phẩm hoàn chỉnh, có phải hoàn toàn không có biện pháp đàm phán hay không?”
Nghe thấy cái này, vẻ mặt ông Ngụy vốn mang tươi cười sắc mặt trầm trọng vài phần: “Ừ, lúc trước nói qua nhiều lần, căn bản không có cách nào đàm phán.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận