Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 349. Tôi phục cô rồi 1

Thời gian cơm tối, Tống Sở và Tống Bình lại đến nông trường.
Vừa bước vào đã thấy ánh mắt Cố Cẩn sáng ngời nhìn cô: “Dì Sở Sở, dì giỏi thật, người xấu đã bị bắt đi rồi.”
Thằng bé không phải tội phạm điều xuống, cho nên đi lại trong thôn vẫn là khá tự do, hai chuyện này xảy ra cũng chạy ra xem.
Tống Sở cười rồi bế Cố Cẩn lên, cười hỏi: “Vậy cháu có muốn học đánh người xấu với dì không?”
Hai người cha Cố và anh cả Cố này đã rất tốt với Cố Cẩn, cũng để cho thằng bé rời đi cùng Cố Việt và Tống Sở.
Thằng bé cũng từ từ chấp nhận sự thật này, nghe Tống Sở nói như vậy, ánh mắt càng sáng, giọng điệu kiên định gật đầu: “Muốn, cháu muốn học đánh người xấu với dì Sở Sở, sau này đến cứu ông nội và cha.”
“Cẩn của chúng ta thật hiểu chuyện.” Tống Sở không nhịn được hôn lên mặt thằng bé.
Mặc dù Cố Cẩn ăn mặc rách rưới, nhưng lại là đứa trẻ rất ưa sạch sẽ, mỗi ngày đều sẽ rửa mặt, rửa tay.
Bị Tống Sở hôn một cái lên mặt, bỗng chốc mặt Cố Cẩn đỏ lên, xấu hổ vùi đầu vào ngực cô.
Cha Cố và anh cả Cố thấy thế vừa vui mừng vừa cảm kích, đây thật sự là cô gái tốt khó tìm trên đời.
Cha Cố nhìn cô quan tâm hỏi: “Tống, chúng tôi đã nghe hai chuyện này rồi, cảm ơn cô.”
Ông ấy đã nghe tất cả thông tin mà Cố Cẩn nghe ngóng được, sau khi tổng hợp lại phát hiện có quá nhiều sự trùng hợp, cho nên cũng hiểu ra đây hẳn là chuyện Tống Sở đã tính toán xong.
Đặc biệt là trước đó biết con heo lựng kia là cô bắt, người bình thường căn bản không phải đối thủ sinh thần lực của cô, cho nên không thể chờ bị bắt nạt.
Mặc dù không biết cô làm thế nào, nhưng ông ấy cảm thấy không thể không phục.
Sự việc đã kết thúc, tuy bọn họ luôn lo lắng cho sự an nguy của cô, nhưng cũng không nói ra lời trách móc cô không đặt an toàn của mình lên hàng đầu.
Cô làm như vậy là vì Cố Việt, vì bọn họ.
Đương nhiên bọn họ phải hiểu và cũng nhớ phần tình cảm này vào trong lòng.
Tống Sở cười: “Tôi và Cố Việt là bạn bè, chú không cần khách sáo như vậy.”
Cha Cố càng nhìn Tống Sở càng hài lòng, vốn muốn sau này bọn họ là người một nhà, nhưng lại sợ cô gái xấu hổ, dẫu sao con trai và Tống Sở vẫn chưa xác định mối quan hệ.
Ông ấy gật đầu cười, nói: “Được, nếu sau này chúng tôi còn có đường trở mình, chuyện của cô, cũng là chuyện của nhà chúng tôi.”
Tống Sở cười khanh khách, phóng khoáng: “Được thôi!”
Điều này cũng làm cho ấn tượng của cha con nhà họ Cố với cô càng tốt, không những là một cô gái tốt, còn không già mồm, tính tình thoải mái, rộng rãi chính là làm cho người ta yêu thích.
Hai người cũng không hỏi Tống Sở làm thế nào, chuyển chủ đề, nói chuyện của Cố Việt với Tống Sở.
Hai cha con luôn muốn biết tình hình cuộc sống của ông nội Cố và Cố Việt, Tống Sở kể những gì mình biết cho bọn họ nghe.
Bác sĩ Tiết cũng sẽ tìm Tống Sở nói chuyện phiếm, đặc biệt là sau khi biết ông Lộ là thầy của cô, càng thêm yêu mến cô mấy phần.
Thứ hai, đám người Cố Việt ngồi xe của An Đông trở về thôn, đi cùng còn có một cặp vợ chồng trung niên.
Hai người này là cha mẹ của vị nữ thanh niên tri thức xảy ra chuyện kia, sau khi trong xưởng nhận được điện thoại của Cố Việt, hai người lập tức xin chứng nhận chạy đến.
Đúng lúc ở tỉnh thành liên hệ được Cố Việt, cùng ngồi xe đến bên này, sau đó báo án.
Bây giờ, không những bọn họ đến, người của cục công an cũng đến thôn lần nữa, lần này còn có pháp y đến lấy chứng cứ.
Đội trưởng Ngô lập tức tiếp đón mấy người.
Đồng chí công an đã thẩm vấn trong đêm là nơi chôn người bị hại, cuối cùng quả nhiên đào ra di thể ở dưới cây trên đỉnh núi.
Trải qua giám định của pháp y, xương bụng của nữ thanh niên tri thức là màu đen, cũng phù hợp với bằng chứng làm chứng của một nữ thanh niên tri thức khác, năm đó cô ta bị ép uống thuốc trừ sâu tự sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận