Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 828. Ở lì tại chỗ không chịu đi 1

Nhưng Brown còn chưa đến thăm hỏi Tống Sở, thì đã nghe nói Jacques và Oury đã lần lượt đến thủ đô vào tối hôm qua.
Sau khi hỏi thăm kỹ càng thì chỉ biết được là hai người đó tới là vì nghiên cứu gì đó, cụ thể là gì thì ông ta không biết.
Vì vậy nên ông ta đã lập tức sắp xếp cho người vào khách sạn để theo dõi hai người họ, phát hiện bọn họ chạy tới đại học nông nghiệp để tìm Tống Sở, cũng không thể cứ ngồi yên nên người theo dõi đã chạy theo họ.
Cái nghiên cứu mà có thể khiến cho cả hai người bọn họ đích thân bay tới tận đây, chắc chắn có giá trị cao.
Lúc trước hai công ty mua bản quyền sáng chế ở bên Tống Sở cũng thu được không ít lợi ích, thị phần cũng tăng lên, khiến công ty của bọn họ càng ngày càng được coi trọng.
Bây giờ nếu ông ta đã ở thủ đô, thì hiển nhiên là ông ta sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào nữa.
Tống Sở nở nụ cười ở trên khuôn mặt rồi gật đầu nói: “Chào ông, tôi là Tống Sở.”
“Chuyên gia tống đúng thật là tuổi trẻ tài cao, tôi là Brown Cruise, người phụ trách của công ty dược phẩm Thụy Đằng ở Á Âu, cô cứ trực tiếp gọi tôi là Brown là được rồi.” Brown tỏ ra khiêm tốn và lịch sự đưa tay ra chào hỏi.
Tống Sở cũng bắt tay với Brown một cái: “Chào ngài Brown.”
Thái độ này của ông ta khiến cho Lư Nghĩa Kiệt và một người khác bên ngoài cảm thấy ngạc nhiên không thôi.
Dẫu sao thì người đàn ông này, bất kể là liên lạc từ lúc trước, hay là sau khi tới gặp mặt ở thủ đô, đều khiến cho bọn họ cảm thấy ông ta có phong thái của người ngồi tít ở trên cao, và ưu việt hơn hẳn họ.
Lư Nghĩa Kiệt híp mắt, trong lòng gã nảy sinh cảm giác có gì đó ngoài tầm kiểm soát.
Mặc dù gã đã điều tra qua tư liệu của Tống Sở, cũng đã nghe nói rất nhiều chuyện về cô, nhưng đây cũng là lần đầu tiên mà gã gặp cô.
Không thể phủ nhận rằng, bất luận là vẻ bề ngoài hay là khí chất của cô đều rất xuất chúng, đặc biệt là dáng vẻ cô tự tin, ung dung và điềm tĩnh ở trước mặt khách quý từ nước ngoài, lại càng thêm chói mắt.
Chả trách cô lại có thể thu hút người đàn ông như Cố Việt.
Nhưng dù cô xuất sắc đến mấy cũng không thể thay đổi được sự thật là cô đã bắt nạt em gái gã, và cướp đi vị hôn phu mà em gái gã vừa ý, vậy nên gã không thích và cũng không tán thưởng cô.
Hơn nữa không biết tại sao, gã luôn cảm thấy Tống Sở không đơn giản như trong tài liệu và truyền thuyết, như thể sẽ trở thành chướng ngại vật của anh ta vậy.
Nhớ lại hai ngày trước Thịnh Thanh Dương đã chủ động tới hỏi thăm Brown, cộng thêm thái độ của Brown đối với Tống Sở ngay lần gặp mặt đầu tiên, khiến gã ta âm thầm nảy sinh cảnh giác.
Tiếp đến để xem gã có thể nghĩ ra cách khiến cho Brown không muốn giao thiệp với đám người Tống Sở nữa không.
Brown cũng không biết Lư Nghĩa Kiệt đang suy nghĩ gì, mà ông ta cũng chẳng thèm để ý.
Lúc này, mọi tâm tư của ông ta đều đổ dồn vào hai người là Tống Sở và Oury.
Ông ta cười hỏi: “Hai người đang làm gì thế? Tôi thấy đây là một căn phòng thí nghiệm?”
Tống Sở gật đầu, đáp: “Không sai, đây là căn phòng thí nghiệm mà hiện tại tôi đang tiến hành làm thí nghiệm, Jacques và Oury tới đây là để tham quan.”
Con người của Brown chuyển động, ông ta cười hỏi: “Không biết tôi có vinh hạnh được đi tham quan cùng mọi người không?”
Tống Sở khẽ cười nói: “Dĩ nhiên là có thể rồi.”
Lúc này Oury cũng đã nhìn ra được là Brown - người đàn ông này đang muốn ở lì tại chỗ không chịu đi, thế nên cậu ta đã thầm mắng ông ta một câu, đúng là không biết xấu hổ.
Cậu ta nhìn về phía Tống Sở với vẻ mặt đầy tò mò và hứng thú, rồi hỏi: “Tống, cô có thể tiện giới thiệu một chút là cô đang làm thí nghiệm gì không?”
Cậu ta luôn cảm thấy thí nghiệm mà Tống Sở nắm quyền chủ đạo sẽ không tệ.
Tới thì cũng đã tới rồi, dĩ nhiên phải tìm hiểu thật kỹ, mặc dù có Brown ở đây hơi khó chịu.
Jacques cũng cảm thấy rất thích thú mà sáp lại gần: “Đúng vậy, Tống, cô đang làm thí nghiệm gì vậy?”
“Tôi cũng rất tò mò.” Brown cũng cười, nói phụ họa theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận