Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 417. Thật sự là quá không quen 1

Cố Việt bị ánh mắt của Tống Sở nhìn mà trong lòng nóng bừng một cái.
Tay cầm tay lái siết chặt: "Được."
Đường Phụng và Tống Bình nghe thấy người họ nói gì, hai người cười híp mắt hai mắt nhìn nhau một cái, ăn ý không có hỏi nhiều.
Tốc độ lái xe nhanh hơn nhiều so với chạy xe đạp, hơn nữa giờ đã đến trong thôn.
Cố Việt dừng xe ở cổng thôn, anh về ký túc xá của trại nuôi dưỡng trước.
Tống Bình trở về nhà mình, cô đã mua không ít đồ ở trong huyện thành về.
Tống Sở và Đường Phụng cũng về nhà trước, trong tay Tống Sở xách một cái túi.
Bởi vì lên đường khá sớm, cho nên lúc này các gia đình vừa mới chuẩn bị đi làm.
Hai mẹ con trở về, anh cả Tống bọn họ cũng mới vừa ăn sáng xong.
“Mẹ, em gái, hai người trở về rồi.” Anh cả Tống, anh hai Tống và chị dâu hai Tống cũng rất nhiệt tình đứng lên.
Trước đây ngày ngày ở chung một chỗ còn không cảm thấy gì, một tuần lễ không gặp này lại còn nhớ vô cùng.
Tống Hữu Phúc cũng vui vẻ nhìn hai người: "Ăn sáng chưa? Để cho thằng hai nấu tô mì cho hai người."
Đường Phụng xua xua tay: "Không cần, buổi sáng út bảo mua bánh bao, chúng tôi đã ăn ở trên xe rồi."
Tống Hữu Phúc phát hiện một tuần lễ không gặp vợ nhà mình nhìn có tinh thần hơn, ông không nhịn được mà hỏi: “Cảm giác đi làm ở trong thành thế nào?"
Trước kia lúc ngày nào ông cũng bị vợ chèn ép, ông cảm thấy vợ đi làm ở trong thành, ông đã lập tức tự do.
Nhưng một tuần lễ không gặp, ông mới phát hiện thật là quá không quen.
Ông muốn ở chung một chỗ với vợ, thật tủi thân!
Đường Phụng thì lại rất vui vẻ nói: "Cảm thấy rất tốt, tôi đến đó đã lập tức được trưởng xưởng chỉ đích danh làm tổ trưởng, sau đó dạy những nữ đồng chí đó làm quần áo long. Lúc này tôi mới phát hiện những tháng năm trước đây thật là quá bỏ lỡ."
Sau đó lập tức bắt đầu nói đến những câu chuyện lý thú của bà ở trong xưởng may quần áo, đồng thời cũng không quên khoe khoang.
Anh cả Tống và anh hai Tống nghe với vẻ thích thú, nhưng Tống Hữu Phúc lại có chút khó chịu, vợ ông sao lại có bản lĩnh như vậy chứ, lộ ra ông ta quá nhát gan như vậy.
Nhưng mà nghe một chút lại cảm thấy tự hào, dù sao đây cũng là vợ của ông, người khác cũng chỉ có thể hâm mộ mà thôi.
Đường Phụng khoa khoang với người nhà xong, thì lập tức không kịp đợi mà buông đồ xuống, kéo lấy Tống Hữu Phúc nói phải đi làm cùng với ông.
Thực tế chính là đi khoe khoang ở trong thôn, mọi người cũng hiểu.
Sau khi hai người rời đi, Tống Sở vẫy vẫy tay với Tam Tiểu Chỉ.
Tam Tiểu Chỉ, bây giờ rất thích Tống Sở, nhao nhao đứng ở trước mặt: "Cô ơi."
“Tuần tới là các con phải đi học. Cô mua cho các con mỗi người một cái cặp sách và một bộ đồ dùng học tập, các con cũng phải học tốt hơn, giỏi hơn.” Tống Sở lấy cặp sách và văn phòng phẩm từ trong túi ra chia ra cho ba đứa.
Tam Tiểu Chỉ nhìn thấy cặp sách mới và các loại hộp văn phòng phẩm mới, trong lòng phấn khích đến mức muốn bay lên.
“Cảm ơn cô, chúng con nhất định sẽ học tập thật tốt.” Mỗi đứa ôm lấy một phần vui sướng không thôi.
Anh cả Tống thấy vậy thì cười nói: "Cũng chỉ do cô út các con cưng chìu các con, nhưng sau này phải nhớ đến cô út của các con, lớn lên phải hiếu thảo với cô."
Những lời này hoàn toàn chính là rập theo lời mẹ của anh trước đây, bây giờ anh cũng rất đồng ý.
Tam Tiểu Chích nghiêm túc gật đầu: "Vâng ạ, sau này chúng con nhất định sẽ hiếu thảo với cô út."
Bọn chúng đều biết bây giờ trong nhà có được cuộc sống khấm khá như vậy, tất cả đều là nhờ vào công lao của cô út.
Anh hai Tống cũng không làm ngược lại, chẳng qua là chỉ lầm bầm nói: "Nếu như các con không đi học cho giỏi thi cử rớt hay sao đó, nhìn xem bác chỉnh đốn các con thế nào."
Lần này Tống Sở lại không có mắng anh ta, để cho Tam Tiểu Chích có chút cảm giác khẩn trương cũng tốt, chủ yếu là mặc dù Nhị Oa hiểu chuyện không ít, nhưng vẫn là đứa trẻ bị nuông chìu hư.
“Chúng con rõ rồi ạ!” Quả nhiên, Tam Tiểu Chích cũng rụt cổ một cái, hiển nhiên vẫn sợ anh hai Tống hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận