Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 579. Có hơi tùy hứng 2

Trước đây khi sống chung với người vợ trước của anh ta, thằng bé tỏ ra khá lạnh nhạt, nên đây là lần đầu tiên anh ta thấy con trai thích một người phụ nữ đến như vậy.
“Dì Bình Bình đối xử với con tốt như vậy, sau này con phải đối xử tốt với cô ấy gấp đôi đấy.” Anh ta đưa tay ra mà xoa đầu của Cố Cẩn.
Cố Cẩn gật đầu, cười nói: "Điều là đương nhiên rồi ạ.”
Tống Bình rót một ly trà nóng cho Cố Diên: “Anh Cố, lần này là anh lên đây luôn, không đi nữa phải không?”
Lần trước ở trong điện thoại, anh cả Cố muốn chuyển công việc, ông nội Cố làm công ở bên kia có thể lập tức được chuyển đến tỉnh phía nam.
Cố Diên trả lời: “Tôi vẫn phải trở về một chuyến nữa, ông nội và cha tôi rất nhớ Cẩn, vậy nên tôi trở về đón thằng bé về thủ đô trước, rồi đợi đến tháng sau, khi tôi nhận chức, tôi sẽ dẫn thằng bé trở về.”
Lúc trước cuộc sống ở thủ đô vẫn chưa ổn định, gần đây mới dần có tiến triển tốt, nên bọn họ mới yên tâm đón Cẩn về ở một thời gian ngắn.
Vốn dĩ ông cụ và cha anh ta muốn Cố Cẩn ở lại thủ đô để đi học, nhưng khi anh ta suy nghĩ lại một chút thì anh ta lại không đồng ý, dù sao thì anh ta cũng đã không ở bên cạnh bầu bạn với con trai suốt mấy năm nay, nên anh ta có cảm giác mình nợ con trai rất nhiều.
Vậy nên anh ta vẫn muốn giữ con trai ở bên cạnh mình.
Vừa hay ở cuộc gọi điện thoại trước, Cẩn rất muốn ở lại tỉnh nam, thằng bé không nỡ rời xa Tống Bình và Tống Sở, ông cụ và cha anh ta cũng chỉ đành chấp nhận.
Dẫu sao được trở về sau khi sửa lại án sai, họ lại trở về với cương vị cũ và lại tiếp tục bề bộn nhiều việc, nếu Cẩn quay về thì phần lớn là phải tìm người chăm sóc cho thằng bé.
“Con có nhớ ông nội Tăng và ông nội không?” Anh ta hỏi con trai mình.
Cố Cẩn gật đầu: “Con nhớ, rất nhớ họ!”
Cũng đã lâu rồi thằng bé không gặp hai người họ.
“Ừa, về gặp ông nội Cố và ông ấy cũng tốt.” Tống Sở tỏ ý hiểu rõ.
Cố Diên hỏi Tống Sở: “Cô có dự định gì ở đây không?”
“Trước tiên là em sẽ tiếp tục ở lại làm sở nghiên cứu, đợi đến lúc có thể thi vào trường đại học thì em sẽ đi thi ngay.” Tống Sở nói thật.
Cố Diên có hơi sững sờ: “Tôi nghe nói năng lực làm việc của cô ở ngành dược phẩm sinh học tại sở nghiên cứu rất xuất sắc, còn là nhân tài ở sở nghiên cứu, hơn nữa loại thuốc hạ sốt khẩn cấp mới mà cô đã nghiên cứu ra được còn rất được phía trên coi trọng.”
“Với lý lịch hiện tại của cô, cho dù không thi vào đại học, thì cô cũng có thể trực tiếp vào ngành dược phẩm sinh học ở viện nghiên cứu thủ đô.” Lúc trước anh ta có nghe nói viện trưởng Ôn rất xem trọng Tống Sở, thậm chí ông ấy còn có ý định mời cô vào viện nghiên cứu.
Vậy thì cô cần gì phải đi thi đại học rồi lãng phí bốn năm, chi bằng cứ trực tiếp vào làm tại viện nghiên cứu, rồi phát huy tài năng của mình thật tốt.
Tống Sở hiểu ý của anh ta: “Em không định thi ngành dược phẩm sinh học, vì em đã biết rất rõ về ngành này rồi, hơn nữa em còn có thầy giảng dạy nên không cần phải đi học thêm bốn năm.”
Hiện tại, đừng nói là thầy dược phẩm trong nước, mà ngay cả bậc thầy chuyên gia nổi tiếng nhất ở nước ngoài cũng không thể dạy cô, vì dù sao cô cũng có kiến thức nhiều tiên tiến hơn bọn họ.
Thế nên cô cũng không muốn lãng phí thêm thời gian cho nó.
Cố Diên có hơi ngơ ngác: “A, ý cô là, sau này cô sẽ không làm việc ở ngành dược phẩm sinh học?”
Điều này đúng là khiến anh ta bất ngờ.
Tống Sở cười: “Cũng không phải là em không làm luôn, mà là đi làm thêm.”
Cố Diên: “...”
Nếu như viện trưởng Ôn và ông Ngụy mà nghe cô nói như vậy, thì chắc hẳn bọn họ sẽ tức chết mất, một nhân tài như vậy mà lại muốn đi làm thêm, đùa gì thế.
“Cô có nói với ông Ngụy chưa?” Anh ta hỏi cô.
Tống Sở lắc đầu một cái: “Em vẫn chưa nói, đợi đến khi sức khỏe của thầy tốt lên đã, mà em cũng tin là thầy ấy sẽ đồng ý.”
Nhưng mà việc ông ấy nổi cáu thì hẳn là sẽ có, nhưng cô thật sự không muốn lại đi trên con đường giống như trước nữa.
Cố Diên: “...”
Đừng nói là ông Ngụy, hiện tại ngay cả anh ta cũng thấy Tống Sở có hơi tùy hứng.
Nhưng sau khi trải qua khoảng thời gian bị điều xuống kia, thì giờ anh ta đã nhìn nhận mọi thứ một cách cởi mở hơn, điều quan trọng là con người ta được sống vui vẻ, làm việc mà mình cho là xứng đáng là được.
Vậy nên mặc dù anh ta cảm thấy Tống Sở có hơi tùy hứng, nhưng anh ta cũng không có ý phản đối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận