Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 194. Thật sự không thể tìm được người phụ nữ nào “dịu dàng” hơn cô 2

“Anh thấy em với thanh niên tri thức Cố cũng rất xứng đôi, mấy người trong thôn cũng cảm thấy thế, sao em có thể làm ra loại chuyện như vậy chứ?”
Tống Sở nghe hai người họ nói như vậy, thì lúc này cô mới nhớ ra, lần trước vì để thiết lập nhân vật không bị sụp đổ mà cô đã nói muốn trêu đùa với Cố Việt ở trước mặt mẹ.
Nếu anh hai Tống mà không đề cập tới, thì cô cũng quên mất.
Không đúng, cô trừng mắt nhìn anh tư Tống rồi nói: “Cái gì mà người trong thôn cũng cảm thấy thế? Em với Cố Việt là trong sạch.”
Anh tư Tống cắt một tiếng: “Em gái, em đừng giấu nữa, bây giờ em với thanh niên tri thức Cố đi chung với nhau suốt cả ngày, người trong thôn ai cũng nói hai em rất xứng đôi, mà cũng chỉ có thanh niên tri thức Cố mới xứng với em thôi.”
Sau đó anh ta lại nhìn Tống Sở một cách cẩn thận, rồi nói: “Khụ khụ, còn bảo để thanh niên tri thức Cố hy sinh trước, nhảy vào miệng con cọp cái là em đây, tránh để em xỉ vả mấy đồng chí nam khác.”
Tống Sở: “...”
Đây là lần đầu tiên mà cô biết mấy người trong thôn lại thích tự suy diễn trong đầu như vậy, cho Cố Việt tự hy sinh một mình chỉ vì để cô không đi sỉ nhục mấy người khác, đây là kiểu suy luận quỷ quái nào vậy?
Anh tư Tống cũng không sợ chết mà tiếp tục nói: “Em gái, em nên thuận theo ý mọi người, nuốt thanh niên tri thức Cố vào trong miệng đi, dù sao thì anh thấy cũng không có ai thèm lấy em.”
Quan trọng là ngoài thanh niên tri thức Cố ra, mấy thanh niên ở trong thôn không ai dám cưới em gái của anh ta, điều này đúng thật là khiến trái tim của người anh đây tan vỡ, khổ thân!
“Phải phải, đến lúc đó em muốn trêu đùa thế nào cũng được, dù sao thì mẹ cũng đã đồng ý cho em đưa cậu ta tới cửa.” Anh hai Tống nói phụ họa cho anh tư Tống.
Tống Sở trực tiếp gào lên với hai người bọn họ như một con sư tử Hà Đông: “Cút…”
Có anh trai ở nhà nào mà có ý nghĩ không được bình thường như vậy không, chỉ có cực phẩm của nhà cô thôi…
Ngày hôm sau, Tống Sở định đi vào thành phố để đón thím hai và chị của cô.
Cố Việt đã tới nhà cô từ sáng sớm, anh phát hiện anh hai Tống và anh tư Tống đang nhìn anh với ánh mắt có vẻ gì đó không đúng, giống như là có chút đồng tình, vui mừng và yên tâm.
Anh hai Tống đi tới trước mặt anh, rồi đưa tay vỗ anh một cái: “Thanh niên tri thức Cố, thật ra thì em gái của anh rất tốt, nhiều khi chỉ cần nhìn mặt phụ nữ là được.”
Còn về phần tính cách bạo lực như con cọp cái thì cứ làm bộ như không có đi.
Anh tư Tống cũng tới gần anh và nói: “Thanh niên tri thức Cố, thật ra thì bình thường em gái của anh cũng ít động tay động chân, rất dịu dàng với người nhà. Hơn nữa con bé cũng xinh đẹp, vừa xinh đẹp nhất thôn lại có tiếng gần xa, người nào mà cưới con bé là người đó hạnh phúc suốt đời.”
Nếu em gái anh ta đã muốn quen thanh niên tri thức Cố, thì hẳn là cô sẽ không đánh thanh niên tri thức Cố đâu nhỉ?
Khụ khụ, thấy cơ thế không mấy cường tráng kia của thanh niên tri thức Cố, đúng là có hơi nguy hiểm!
Thôi quên đi, vì để em gái có thể thuận lợi lấy chồng, bọn họ vẫn phải nói mấy câu khen ngợi trái với lương tâm thôi, ai bảo cô là em gái của họ chứ.
Anh hai Tống bổ sung thêm một câu: “Đúng đúng, thật ra thì nhiều khi em gái của anh rất dịu dàng.”
Cố Việt nghe bọn họ nói mà cảm thấy khó hiểu, hai người này đang muốn diễn đạt ý gì đây?
Anh vừa định hỏi cho rõ ràng, thì Tống Sở bước ra và đá một phát vào bắp chân của anh hai Tống và anh tư Tống.
“Hai anh mau cút đi làm đi, đừng có đứng ở đây nữa.” Hai người này cứ ăn nói bậy bạ suốt ngày, để Cố Việt hiểu lầm thì lại không hay.
Cô vất vả lắm mới có thể khiến anh yên tâm hạ cảnh giác xuống mà giúp cô làm việc đấy.
Nếu như bây giờ anh bị dọa đến mức bỏ chạy, thì cô biết đi tìm ai mà khóc đây, hai người đồng đội heo này thành công thì ít mà làm hỏng việc thì nhiều.
Anh hai Tống, anh tư Tống: “...”
Dịu dàng cái con khỉ, bọn họ quyết định rút lại lời mà mình vừa nói lúc nãy, cô đây đích thị là con cọp cái.
Hai người vốn định lên tiếng thì bị Tống Sở trừng mắt nhìn, họ hoảng sợ nói: “Khụ khụ, bọn anh đi làm đây.”
Thấy hai người đó nhanh chóng chạy đi, Cố Việt không nhịn được mà bật cười: “Hai người anh của cô trông có vẻ như rất sợ cô.”
Người nhà họ Tống ở bên lẫn nhau, cảm giác khá ấm áp.
Tống Sở không biết xấu hổ nói: “Thế à? Tôi thấy tôi rất dịu dàng mà, bọn họ sợ tôi thế nào được.”
Cố Việt: “...” Thật sự không thể tìm được người phụ nữ nào “dịu dàng” hơn cả cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận