Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 251. Còn có thể thật tốt trở thành người một nhà không? 1

Đường Phụng được con gái khen, ngọt giống như là ăn mật vậy.
“Mẹ cũng không lợi hại bằng Út Bảo nhà ta.” Bây giờ ở trong thôn ai mà không khen bà sinh được một cô con gái tốt.
Tống Sở thân mật dựa vào người Đường Phụng: "Mẹ, mẹ thích may quần áo sao?"
Đường Phụng cười nói: "Thích chứ. Trước kia mẹ đã muốn làm thợ may, nhưng đáng tiếc là sau đó không cho phép có thợ may tư nhân, nên mẹ đành từ bỏ."
"Tay nghề may quần áo này của mẹ là học theo bà cố ngoại của con. Mẹ lại còn có thể thêu nữa, chẳng qua là đã nhiều năm không làm nên không quen tay, nếu không thì mẹ đã có thể làm tốt hơn.”
Hai mắt của Tống Sở sáng ngời nhìn bà: "Mẹ, mẹ lại còn có thể thêu nữa sao?"
"Biết chứ, trước đây bà cố ngoại của con là thợ may của một gia đình giàu có, cũng có truyền tay nghề của bà ấy cho mẹ."
Đường Phụng thở dài: "Đáng tiếc là bây giờ không cho phép làm những thứ này, nếu không mẹ đã thêu mấy cái váy cho con mặc, chắc chắn sẽ rất xinh đẹp."
Con gái bà xinh đẹp như vậy, mặc váy thêu vào lại càng xứng hơn.
"Mẹ, ngàn vạn lần mẹ cũng đừng vứt bỏ tay nghề này của mẹ. Bây giờ không dùng được, nhưng mà chờ tới hai năm nữa là có thể dùng. Mẹ tin con đi." Sau này đồ thêu nhân tạo sẽ đắt biết bao nhiêu.
"Con sẽ đi mua vải và chỉ thêu thùa cho mẹ. Mẹ bình thường không có gì làm thì có thể luyện chơi một chút. Tương lai nhất định có thể dùng tới."
Tống Sở nói tiếp: "Nhưng mà mẹ cũng không cần phải luyện tập thường xuyên. Làm thứ này rất hại mắt. Trọng tâm vẫn là may quần áo."
Đường Phụng mãi mãi luôn có sự tin tưởng như mê muội với cô con gái bảo bối vậy: “Dĩ nhiên là mẹ tin tưởng con, vậy mẹ sẽ chăm chỉ luyện tập. Dù sao thì vải ở nhà vẫn còn có mấy cuộn, mẹ sẽ lấy hết để may quần áo cho con.”
Tống Sở dở khóc dở cười: "Con đã có quá nhiều quần áo rồi, mẹ làm thì con cũng không mặc được, mẹ làm cho mỗi người trong nhà mỗi người một bộ đi. Mấy ngày sau con lại đi đổi một chút vải về."
Đường Phụng nhìn ba người con trai đang ngồi cách đó không xa một chút, ghét bỏ nói: "Làm cho bọn chúng cũng quá lãng phí, bọn chúng xứng sao?"
Anh cả Tống, anh hai Tống, anh tư Tống: "..." Bọn họ là nhặt được đúng không? Thậm chí ngay cả mặc quần áo mới mà bọn họ cũng không xứng nữa, giận tím người.
Anh hai Tống cũng không nhịn được mà lải nhải: "Lòng dạ của mẹ cũng đã thiên vị đến tận trời xanh."
Tống Sở liếc anh ta một cái, dỗ dành Đường Phụng: "Mẹ, bọn họ gần đây đều biểu hiện rất tốt, mẹ coi như là làm khen thưởng đi, như vậy cũng có thể khích lệ bọn họ làm việc tốt hơn."
Lòng dạ của mẹ cô giống như là lời của anh hai nói, thiên vị đến thấu trời nhưng mà cô thích.
Lúc này Đường Phụng mới vươn tay gật đầu một cái với cô: "Được rồi, lần này là vì nể mặt con, người mẹ già này sẽ may cho bọn chúng mỗi người một bộ, một đám người không làm cho người ta bớt lo được."
“Cảm ơn mẹ, con cũng biết mẹ là tốt nhất mà.” Tống Sợ cọ bà một cái.
Mẹ cô chính là một người mạnh miệng nhẹ dạ nhất, càng dỗ dành, bà lại càng thay đổi theo chiều hướng càng ngày càng tốt hơn.
“Mẹ, mẹ cũng không cần gấp gáp, cứ từ từ mà làm thôi, nếu không con cũng sẽ đau lòng lắm.” Cô lại nói thêm.
Mặt mày Đường Phụng hớn hở, nói: "Vẫn là Út Bảo của mẹ có lòng hiếu thảo nhất."
"Mẹ, chờ sau khi mẹ luyện một chút, con sẽ giúp mẹ vào làm ở xưởng may quần áo, đi học thiết kế và may càng nhiều quần áo hơn."
Tống Sở phát hiện gần đây người trong nhà cũng khá bận rộn, mà mẹ cô lại khá rảnh rỗi, nhìn qua có chút lạc quẻ, vì vậy cô đã tìm một ít chuyện cho quý bà tỏa sáng.
Đường Phụng hơi sửng sốt một chút: "Hả, con cho mẹ đến làm ở xưởng may quần áo sao? Cái này có được không?"
Tống Sở nói: "Sao lại không được, mẹ may quần áo giỏi như vậy, đây chính là thứ mà trong xưởng cần nhất. Mẹ phải có lòng tin vào chính bản thân mình. Con thấy mẹ rất khả quan."
Nếu không được thì cô sẽ âm thầm cầm tiền lương đến xưởng may quần áo, để cho đối phương phân phát cho mẹ cô.
Cô cảm thấy mẹ cô vẫn khá có tài trong việc may quần áo, nếu bồi dưỡng thật tốt, nói không chừng còn có thể trở thành một nhà thiết kế, tương lai làm một quý bà thời thượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận