Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 109. Thật hay giả? 1

Chủ nhiệm Thạch rất nhanh đã dẫn chủ nhiệm Trương quay lại văn phòng.
Tống Sở trực tiếp đưa giỏ đồ tới: “Chủ nhiệm Trương, đầy là thỏ rừng mà hôm qua nhà tôi lên núi bắt được, mang tới đây cho mọi người thử.”
Chủ nhiệm Trương cũng nghe chủ nhiệm Thạch nói qua rồi, ông ấy cười nói: “Thật là tốt quá.”
“Cũng không phải thứ gì tốt lắm đâu, lên núi hái quả nên tiện tay săn được, hai người đừng khách sáo.” Tống Sở cười nói.
Chủ nhiệm Trương phát hiện đồng chí Tống này rất biết tính chuyện cho tương lai, tâm tình cứ vậy mà vui lên, bây giờ nhà họ một tháng cũng không ăn hết được hai bữa thịt.
“Vậy tôi đành nhận, cảm ơn cô.”
Tống Sở chỉ vào Cố Việt để giới thiệu: “Đây là thanh niên tri thức Cố mà lúc trước tôi đã nói, linh kiện của nhà xưởng ép dầu là nhờ anh ấy sửa đổi đó, thiết bị ấp trứng gà con cũng là do anh ấy nghiên cứu ra được.”
Khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng của Cố Việt đem theo ý cười nhàn nhạt: “Chào chủ nhiệm Trương!”
Chủ nhiệm Trương cảm thấy người này không giống với những thanh niên tri thức mà ông ấy đã từng gặp qua, ngược lại giống như công tử giàu có từ nơi khác tới, diện mạo cùng khí chất vô cùng xuất chúng.
Ông ấy cười cười bắt tay với Cố Việt: “Chào đồng chí Cố!”
Sau khi hai người ngồi xuống, Cố Việt cầm lấy bản vẽ máy móc đã vẽ xong, bắt đầu trao đổi giảng giải với chủ nhiệm Trương.
Chủ nhiệm Trương lập tức nghe đến mê mẩn, làm bộ dáng như tiếc nuối vì không được gặp Cố Việt sớm hơn.
Sau đó muốn kéo Cố Việt đi tới phân xưởng một chuyến, kêu những kỹ thuật viên giỏi nhất của nhà máy tới, cùng nghiên cứu thiết bị ấp trứng gà con.
Xem ra còn cần rất nhiều thời gian, Tống Sở và Cố Việt cùng chào hỏi một tiếng, định tới nhà anh ba cô trước rồi sẽ quay về gặp ông ấy.
Cố Việt cũng rất mong thiết bị ấp trứng gà con sẽ mau được đưa vào sản xuất, vậy nên sẽ dành chút thời gian để giảng giải với mấy người này, đương nhiên không phản đối gì.
Tống Sở đã ăn trưa ở nhà máy cơ giới rồi, tới nhà anh ba Tống, hai người trong nhà cũng vừa ăn cơm xong.
Thấy Tống Sở ở trước cửa, thái độ của chị ba Tống trở nên tốt hơn lần trước rất nhiều.
“Sở Sở tới rồi đó à, mau tới đây ngồi đi.” Cô ta mở cửa ra, cười hỏi: “Chưa ăn cơm trưa phải không? Chị đi làm cơm cho em nhé.”
Tống Sở tiến vào trong rồi ngồi xuống: “Không cần đâu chị dâu ba, em ăn rồi.”
“Đi từ nhà tới đây, giờ này chắc là em đói rồi, nhà có bánh bao, để chị dâu ba hấp cho em hai cái, rồi em mang mấy cái về cho cha và mẹ ăn.” Anh ba Tống chính là trai phượng hoàng chuyên để nhà vợ phải chiếu cô nhà mình.
Thấy em gái không dễ gì tới được đây, kiểu gì cũng phải để cô ăn bánh bao mà mẹ vợ mang tới.
Tống Sở dở khóc dở cười: “Em thực sự ăn rồi, vừa ăn ở căn tin chỗ nhà máy cơ giới xong.”
Anh ba của cô là người con trai rất thân thiết với cha mẹ cô, nhưng đối với nhà mẹ vợ thì một lời khó mà nói hết được.
Anh ba Tống ngạc nhiên: “Sao em lại tới căn tin ở nhà máy cơ giới ăn?”
Đừng nói là lúc vào thành phố gặp phải lưu manh ở nhà máy cơ giới, bị lừa tới đó ăn cơm nhé?
Anh ta càng nhìn em gái xinh đẹp như hoa của nhà mình, càng cảm thấy rất có khả năng là như vậy, không khỏi trở nên lo lắng.
Em gái anh ta còn là cục cưng của mẹ anh nữa, nhỡ bị trai phố lừa, anh ta nhất định sẽ bị mẹ cho một trận mất.
Anh ta lập tức trở nên tức giận, không biết tên hỗn đản kia là ai, dám có ý định tán tỉnh em gái anh ta, anh ta nhất định sẽ đi chỉnh đốn lại cho một trận.
Tống Sở không biết anh ba nghĩ nhiều tới vậy: “Em dẫn thanh niên tri thức Cố trong thôn tới nhà máy cơ giới.”
Sau đó cô liền nói tới chuyện mình mở nhà xưởng ép dầu, đem dầu đi đổi lấy đồ và máy cày về, hôm nay tới là để bàn về chuyện làm thiết bị ấp trứng gà con.
Bạn cần đăng nhập để bình luận