Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 363. Tống Sở này cũng giàu quá 1

Anh ba Tống cũng cảm thấy em gái tặng quà cho mình là chuyện vô cùng kiêu ngạo, cũng muốn khoe khoang với anh vợ, chứng minh em gái anh ta bây giờ vô cùng háo phòng và tri kỷ.
Vì vậy tiến tới cười nói: "Anh xem thử là mua cái gì nào."
Sau đó Quách Xuân lấy ra.
Có quần của cô ta, áo sơmi, kem dưỡng da, áo sơmi của anh ba Tống, áo khoác, còn có một vài cục xà phòng thơm và một bộ chăn ga giường, còn có một túi đồ ăn lớn.
Bộ chăn ga giường là lúc Cố Việt mua, Tống Sở cảm thấy không tệ lắm nên cũng mua vài bộ mang về tặng cho gia đình.
"Ai nha, hoa văn của ấy bộ chăn ga này thật đẹp." Quách Xuân thích thú sờ sờ.
Bộ chăn ga này ở Cung tiêu xã thường xuyên hết hàng, càng đừng nói tới hoa văn đẹp mắt thế này, lúc trước về được một lô, cô ta đi trễ một bước nên không mua được.
Vốn dĩ còn có chút đáng tiếc, hiện tại không nghĩ tới Tống Sở còn mua một bộ càng đẹp hơn tới đây.
Tống Sở cười: "Em chỉ biết chị dâu ba nhất định sẽ thích."
"Ánh mắt của em tốt như vậy, em mua đương nhiên là chị thích rồi." Quách Xuân buông xuống, lại cầm lấy váy và áo sơmi ướm thử lên người.
Quả nhiên đều là kiểu dáng mới mà chỉ tỉnh mới có, cô ta vô cùng yêu thích, Sở Sở thật tuyệt vời.
Lúc này anh ba Tống lại lấy ra một chiếc máy thu thanh từ trong một chiếc túi khác, "Đây cũng là mua cho bọn anh à?"
"Đúng vậy, ở tỉnh bên kia có một người bạn đi mua, không cần phiếu cho nên em cũng mua cho hai người một cái." Tống Sở gật đầu.
"Em cũng thật là, mua món đồ đắt như vậy để làm gì." Anh ba Tống đã sớm muốn mua radio, chỉ tiếc là vẫn luôn không có phiếu, ngoài miệng nói lời ghét bỏ nhưng trong lòng lại yêu thích không nỡ buông tay.
Món đồ này ở thị trấn cũng chẳng có bao nhiêu gia đình có, em gái mua tặng anh ta, còn tặng ngay trước mặt vợ chồng anh vợ, thật đúng là cho anh ta mặt mũi.
Tống Sở cười khẽ: "Cũng không đáng bao nhiêu tiền, nghĩ anh sẽ thích nên em mua cho anh."
Anh tư Tống bu lại, bĩu môi: "Em gái bất công, ngoại trừ cha mẹ ra, mấy anh em chúng ta cũng chỉ mua cho mỗi anh thôi."
Anh ba Tống liếc anh ta một cái, "Đây là do em gái thật tinh mắt, biết trước kia ai là người yêu thương em ấy nhất."
Trong lòng vui sướng hài lòng, không nghĩ tới em gái chỉ mua cho anh ta, mấy năm nay quả nhiên không uổng công thương cô, sau này phải đối xử với cô tốt hơn một chút.
Anh tư Tống: "..." Cái đó và ánh mắt có quan hệ gì? Anh ba của anh ta cũng thích trát vàng lên mặt mình à.
Ngoại trừ những thứ này ra, Tống Sở còn mua không ít bánh ngọt và kẹo.
Tống Sở chỉ vào đồ ăn rồi cười nói: "Chị dâu ba, anh cả Quách và chị dâu cả Quách nếm thử đi."
Hai người kia vẫn luôn nhìn chị dâu ba và anh ba của cô lấy đồ ra khoe, không khỏi xấu hổ, cô bèn mở lời để giảm bớt bầu không khí.
Quách Xuân lập tức lấy đồ ăn ra để lên bàn, "Đúng đúng, anh cả, chị dâu cả, đây là Sở Sở đi nhà máy tỉnh mua đấy, hai người máu nếm thử đi."
Lại chia cho ba đứa trẻ nhà anh cả một ít, để cho mấy đứa bé đi qua một bên chơi.
Quách Quân và chị dâu cả Quách: "..." Cuối cùng cô ta cũng nhớ tới chúng tôi rồi.
Gần đây bọn họ đã nghe không ít chuyện của Tống Sở, Quách Xuân còn cho nhà bọn họ thịt và rau củ mấy lần rồi, đây đều là do cô gái này mua cho.
Bọn họ chỉ là bán tín bán nghi, dù sao nhà họ Tống đã từng rất nghèo.
Nhưng nay thấy Tống Sở đi công tác một chuyến, lại mang về nhiều đồ đưa cho nhà Quách Xuân như vậy, hai người đều thấy kinh ngạc.
Mấy thứ này đều là mặt hàng hiếm ở thị trấn, đại đa có tiền cũng không mua được, tổng giá trị cộng lại sợ là phải hơn trăm, bọn họ còn chưa từng thấy thân thích nhà nào lại tặng quà lớn tới vậy.
Tống Sở này cũng giàu quá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận