Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 453. Tuyên bố chủ quyền 1

Tống Sở đi xuống lầu cùng với hai người họ, cô đi song vai với Cố Việt, Nghiêm Phi đi bên cạnh Cố Việt.
Trên đường đi, Tống Sở không nói gì, để cho hai người họ nói về chuyện cũ.
Cố Việt muốn hỏi Nghiêm Phi về tình hình gần đây của Peter.
Cố Việt cười hỏi: “Sao lại muốn đến làm việc ở huyện thành này của chúng tôi vậy?”
Nghiêm Phi trả lời: “Có nhiệm vụ cần phải sang đây làm, nhân tiện cũng trải nghiệm làm những công việc khác nữa.”
Cố Việt biết chuyện anh ta được nhận vào an ninh quốc gia, vì vậy cũng không có giấu giếm.
Thật ra thì năm đó Cố Việt cũng được xem trọng mời vào, chẳng qua là Cố Việt khéo léo từ chối, bọn họ cũng không trở thành đồng nghiệp được.
Cũng bởi vì chuyện này, mà còn mâu thuẫn cãi vã ầm ĩ một trận nữa.
Bây giờ nhớ lại anh ta cũng đã từng có thời điểm quá khích như vậy, luôn hy vọng có thể làm việc với bạn tốt để cùng nhau cố gắng, thật ra thì lựa chọn của mỗi người không giống nhau, cho dù tách biệt thì tình nghĩa cũng có thể không thay đổi.
Cố Việt gật đầu một cái đáp: “Rất tốt.”
“Còn cậu thì sao? Chẳng lẽ chỉ muốn vùi mãi ở chỗ này sao?” Nghiêm Phi hỏi.
Cố Việt cười cười nói: “Chuyện sau này ai biết trước được, bây giờ chắc chắn chỉ ở nơi này. Cậu cũng biết tại sao tôi phải đến làm ở chỗ thanh niên tri thức, chỉ cần ông nội của tôi vẫn còn ở nơi này, thì tôi nhất định sẽ không rời đi.”
Ngoại trừ ông nội ra, thì hiện tại ở chỗ này còn có Tống Sở làm anh bận lòng nữa.
Đã từng trải qua chuyện gia đình tan vỡ cùng với mẹ, chuyện của chị dâu cả trước đó, so với công việc và con đường tương lai phía trước, anh càng xem trọng người nhà và người yêu hơn.
Nghiêm Phi tỏ vẻ đã hiểu với việc này, anh ta lúc trước đã không hiểu tại sao Cố Việt lại bất chợt quyết định lựa chọn xuống thôn quê làm thanh niên tri thức, bây giờ quá nhiều chuyện đã qua, anh ta cũng đã hiểu ra.
“Cũng đúng, chỉ có điều là cậu ở nơi nào cũng có thể tỏa sáng phát nhiệt được cả, tôi cũng nghe Thịnh Thanh Dương khen cậu là trụ cột kỹ thuật của phòng kinh tế huyện chúng ta không ít đâu, còn đặc biệt khoe khoang với bao nhiêu người đào cậu, đều không đào đi được.” Anh ta khẽ cười nói.
Cố Việt bật cười nói: “Cũng không tồi, tôi vốn dĩ rất thích chế tạo nghiên cứu kỹ thuật.”
Đang đi dọc theo con đường thì đã đến tiệm cơm quốc doanh, ba người dùng cơm.
Cố Việt nhìn Tống sở cười khẽ nói: “Vận may hôm nay cũng không tệ lắm, đều là món mà cô thích ăn.”
Tống Sở nhăn mày, mắt nhuộm một nụ cười: “Được hưởng hào quang của anh.”
Hai người nói chuyện tương đối lại gần nhau, Tống Sở còn cố ý ở trước mặt Nghiêm Phi, đưa tay sửa sang lại cổ áo sơ mi giúp Cố Việt: “Nút áo lệch rồi.”
Trên gương mặt tuấn tú của Cố Việt đều là nhu tình: “Cô giúp tôi cài lại là được.”
Nghiêm Phi híp mắt nhìn hai người họ thân nhau như thế.
Từ khi Cố Việt xuất hiện đến bây giờ, anh ta vẫn luôn quan sát hai người họ, phát hiện ra không ít chuyện.
Ví dụ như trước đó tiếp xúc với Tống Sở, đến bây giờ cô cũng sẽ không đi bộ kề vai gần với bọn họ, thế nào cũng sẽ kéo ra một khoảng cách nhất định.
Càng đừng nói đến là sẽ làm loại động tác nhìn qua vô cùng mập mờ này.
Nói chuyện cũng đều rất máy móc, chính là kiểu đồng nghiệp và bạn bè nghiêm túc, cơ bản là không nói chuyện riêng với bọn họ.
Bọn họ đã âm thầm ăn cơm với nhau ba lần, mỗi lần đều có mặt Hoắc Khải.
Lần đầu tiên là anh ta mời với danh nghĩa là để báo đáp, lần thứ hai là Hoắc Khải mời để cảm ơn Tống Sở, lần thứ ba là Hoắc Khải muốn gặp Cố Cẩn, nên kêu Tống Sở đi ăn cùng, anh ta đúng lúc nghe được nên đã nói là cũng muốn gặp mặt, rồi đi cùng.
Sau đó anh ta âm thầm một mình mời Tống Sở hai lần, nhưng lần nào cô cũng đều việc nên không đi được.
Anh ta không nhịn được nghi ngờ, mới vừa rồi cô thoải mái đồng ý như vậy, không phải là bởi vì Cố Việt mời sao?
Hơn nữa cũng không biết là có phải ảo giác của anh ta hay không, mà luôn cảm thấy Tống Sở bất ngờ đưa tay lên sửa sang lại nút áo cổ sơ mi giúp Cố Việt, là cố ý cho anh ta thấy…
Bạn cần đăng nhập để bình luận