Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 491. Tự tin có thể thành công 1

Hôm sau, Tống Sở dẫn đoàn người đi tới trung tâm triển lãm nơi diễn ra hội chợ giao dịch.
Đi giao tài liệu đã làm xong trước, đúng lúc Hứa Đình cũng ở chỗ này, thế là cô bèn đưa bọn họ tới khu vực triển lãm được phân.
Bây giờ chỉ là một khu vực trống được phân ra chứ chưa có gì cả, nhưng vị trí có thể nhìn ra được là rất đẹp, mặc dù không nằm ở vị trí trung tâm, nhưng cũng gần sát vị trí trung tâm, rất dễ thấy.
Hứa Đình mở miệng nói: "Ở triển lãm có thể cung ứng giàn giáo thép nhẹ, có thể dùng nó để làm gian hàng, nhưng phải bố trí thế nào thì cần mọi người phải hao tâm tổn trí rồi."
Tống Sở gật đầu: "Ừ, đến lúc đó làm phiền mọi người dựng gian hàng lên trước, bên chúng tôi sẽ đến bố trí."
"Có gì cần giúp thì cứ nói." Hứa Đình lại nói.
Tống Sở cười nói: "Yên tâm, tôi sẽ không khách khí với anh đâu."
Chuyện tham gia triển lãm lần này, Hứa Đình đã giúp đỡ không ít, cô đều ghi nhớ ở trong lòng.
Hứa Đình lại đưa các cô đi tới sảnh triển lãm một vòng, giới thiệu một vài hạng mục cần chú ý khi tham gia triển lãm, sau đó vì có việc bận nên đã đi trước.
Tống Sở sắp xếp cho Ngụy Nhiên và Đinh Bằng: "Ngày mai bắt đầu, hai người trông giữ ở đây để giám sát gian hàng, tôi và Cố Việt, Nghiêm Phi và Tống Bình đi làm những công việc chuẩn bị khác."
Cô đã nghĩ xong nên bố trí đài triển lãm thế nào rồi, đúng lúc có thể để Cố Việt dành chút thời gian tới nông trường.
Bây giờ Ngụy Nhiên và Đinh Bằng đã hoàn toàn tin tưởng và nghe theo lời Tống Sở, "Không thành vấn đề, chúng tôi đảm bảo sẽ hoàn thành xong nhiệm vụ mà Chủ nhiệm Tống giao cho."
Lần này cũng do bọn họ tranh thủ tới đây trước, nhất định có thể học được không ít thứ.
"Tôi rất yên tâm với năng lực làm việc của hai người." Tống Sở gật đầu, sau đó dẫn mọi người về vị trí triển lãm, cẩn thận giảng giải đại khái phải xây dựng thế nào.
Chuyện này đến lúc đó phải thương lượng với đơn vị thi công về phí triển lãm, nhưng mà phải để đám người Ngụy Nhiên hiểu rõ, dù sao cũng phải để bọn họ quan sát.
Hai người lắng nghe rất tỉ mỉ, Tống Sở còn đưa cho bọn họ một tấm bản vẽ, bắt đi nghiên cứu.
Mấy nhà máy theo tới thấy thế, trong lòng càng thêm bội phục Tống Sở, cảm thấy cô quá toàn năng.
Bọn họ cũng lại gần cẩn thận nghe, học thêm chút gì đó cũng là chuyện tốt.
Buổi chiều, Hứa Đình làm xong đến tìm Tống Sở và Cố Việt, bảo bọn họ tới nhà anh ta ăn cơm.
Tống Bình là thư kí của Tống Sở, phụ trách phối hợp công việc, cô ấy bèn chủ động đưa mọi người về nhà nghỉ trước, sắp xếp cũng tương đối ổn thỏa.
Hiện tại năng lực làm việc của cô ấy tăng lên rất nhiều, đi theo trải nghiệm với Tống sở nên đã có thể một mình đảm đương một phía.
Tống Sở cũng cố ý cho cô ấy rất nhiều cơ hội, tự mình sắp xếp đàm phán, như vậy mới có thể tiến bộ càng nhanh.
Nghiêm Phi lại muốn đi tìm bạn bè ở tỉnh Quảng cho nên một mình rời khỏi
Tống Sở và Cố Việt mang theo đặc sản mua từ tỉnh Nam và cháo do Nhà máy gia công thực phẩm sản xuất, thịt heo thịt gà hút chân không vân vân, gói thành hai túi lớn mang tới Hứa gia.
Bà cụ thấy đám người Tống Sở tới thì đặc biệt vui vẻ, thấy các cô cầm nhiều đồ tời như vậy thì giận liếc mắt một cái, "Tới thì tới thôi, làm gì mà phải mang nhiều đồ như thế?"
Tống Sở cười: "Tất cả đều là đặc sản ở chỗ chúng cháu, cố ý mang tới cho mọi người nếm thử, dì đừng khách khí với cháu."
Bà cụ nhận lấy, "Được, nếu dì đã xem cháu như con gái mà đối đãi thì di cũng không khách sáo với cháu nữa."
Bà ấy thực sự rất thích Tống Sở, không chỉ vì cô đã cứu bà lúc trên xe lửa mà thật sự là vì cảm thấy rất hợp ý.
Lời này khiến Hứa Đình đầu đầy hắc tuyến, "Bà nội, bà coi Tống Sở là con gái, vậy chẳng phải là loạn hết vai vế rồi à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận