Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 189. Tôi chê anh bẩn đấy 1

Chờ đến khi Tống Bình ổn định lại tâm trạng, Tống Sở mới cõng cô ấy lên.
"Chị Bình ơi, thím hai với mẹ em đang đợi ở ngoài, để em đưa chị về nhà."
Tống Bình nằm trên lưng Tống Sở, mặc dù dáng người cô không cứng cỏi, nhưng là mang đến cho cô ấy cảm giác an toàn kì lạ.
"Được, chị về nhà cùng mọi người." Nước mắt lại không kìm được chảy xuống từ khóe mắt.
Tống Sở cõng Tống Bình ra khỏi phòng, bên ngoài còn vang lên tiếng mắng chửi ầm ĩ.
Sau khi thấy hai người ra ngoài, thì người bên ngoài giống như bị nhấn nút tạm dừng vậy.
Thím hai thấy dáng vẻ của con gái, vành mắt không nhịn được hơi đỏ lên, "Bình Bình con bị sao đây?"
Tống Bình thấy mẹ cô ấy thì mắt nhòe lệ, giọng nghẹn ngào, tủi thân: "Mẹ, con đau."
Đường Phụng nhìn cháu gái nhà mình là dáng vẻ bị bạo hành gia đình, nhào thẳng về phía Lý Đông, kéo cổ áo tát vào miệng.
"Đồ vô liêm sỉ nhà mày, lúc đầu cưới Bình Bình nhà bọn tao nói còn giỏi hơn hát, bây giờ mày lại đối xử như vậy với con bé? Bà phải đấm chết mày đồ rùa đen khốn khiếp."
Thím hai thấy vậy cũng không nhịn được, xông lên nắm quần áo Lý Đông đánh vào người anh ta, "Tao để mày ăn hiếp con gái tao à, tên súc sinh."
Lúc này Lý Đông không uống rượu, cộng thêm việc chột dạ, vì vậy bị hai người nhào lên đánh cũng chỉ có thể né tránh, không đánh trả.
Anh hai anh ta thấy vậy thì thầm mắng một tiếng nhát gan, tiến lên tách hai người Đường Phụng ra.
Tống Sở hé mắt, nhưng không tiến lên, chẳng qua có nhìn lướt qua anh hai Tống.
Mong muốn sống sót của anh hai Tống không mạnh giống vậy, cộng thêm mặc dù anh ta tương đối lười, nhưng cũng không thể thấy mẹ anh ta bị bắt nạt được.
Vì vậy xông lên đẩy anh hai Lý ra, hung dữ nói: "Sao nào, mày còn muốn bắt nạt đàn bà à?"
Sau đó chủ động xông lên đánh nhau với anh hai Lý.
Đừng nhìn bình thường anh hai Tống thích giở thủ đoạn gian trá, khi đánh nhau cũng không hề sợ hãi, trực tiếp đánh thẳng một quyền vào đối phương.
Người của hai làng vẫn tiếp tục đánh mắng, chửi bới, càng ngày càng hỗn loạn.
Tống Sở mở miệng nói: "Người thôn Thượng Bá mấy người, mắt mấy người có phải bị mù rồi không, chị họ tôi bị người nhà họ Lý đánh thành như vậy rồi, mấy người còn giúp người xấu làm việc ác à?"
Người thôn Thượng Bá nghe cô nói như vậy, đầu tiên có hơi sửng sốt, sau đó có một người phụ nữ nói: "Nếu đã là chuyện nhà, vậy thì ngồi xuống nói chuyện cho tốt đi, mấy người mang nhiều người tới như vậy, chúng tôi lại không thể để cho các người ăn hiếp người thôn chúng tôi được."
Tống Sở cười nhạt: "Cho nên khi Lý Đông vụng trộm với quả phụ, sinh ra một đứa bé, muốn đưa cho chị họ tôi nuôi, các ngươi cũng cho rằng vậy là đúng à, nhà mẹ đẻ chúng tôi không nên tới để đối mặt chất vấn à?"
"Nếu một ngày khác trên đầu nhà mấy người có cỏ mọc xanh rờn, thì có phải bà vẫn ở đó cười chấp nhận việc đó không?" Cô hỏi ngược lại.
Người phụ nữ kia nghẹn lại, "Lời mà cô nói sao mà khó nghe vậy."
"Tôi chỉ nói sự thật thôi, làm sao khi đổi sang nhà mình lại cảm thấy quá đáng?" Tống Sở cảm thấy người dân trong cùng thôn đoàn kết lại với nhau là chuyện bình thường, có thể nhưng cũng phải xem là chuyện gì.
Nếu trong thôn các cô xuất hiện tên cặn bã như Lý Đông, các cô tuyệt đối sẽ không bao giờ giúp đỡ và bảo vệ.
Mặc dù người dân thôn Thượng Bá cũng cảm thấy chuyện nhà họ Lý làm không được tốt, dù sao cũng là bên thôn họ, lại là thân thích với bên kế toán, bọn họ cũng không thể làm ngơ.
Bà Lý thấy cả ba thằng con trai đều bị đánh, lại càng khóc lớn hơn, "Đừng đánh nữa, chúng ta có chuyện gì thì vào nhà ngồi đàng hoàng rồi nói."
Mặc dù người trong thôn biết chuyện cũng không ít, bị vỡ lở như vậy rồi bị truyền ra ngoài, bà ta sợ xảy ra chuyện, dẫu sao làm một người đàn bà hư hỏng có thể phải bị chỉ trích.
Đường Phụng nghe vậy, buông Lý Đông ra chuyển sang túm tóc bà ta, sau đó tát hai cái vào miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận