Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 920. Để cô ta chết sớm đi 1

Du Thịnh Huy đã nói như thế, Quý Mai Nhã cũng không tiện nói rằng mình ghét Tống Sở, nếu không trước mắt nhà họ Du bà ta lại là người lòng dạ hẹp hòi.
“Ừm, mấy người Tiểu Việt làm rất tốt, hy vọng ngày mai cũng có thể giành được thành tích tốt, chắc nhà họ Cố cũng xem trọng lắm đây.” Bà ta cũng tùy ý lấy lệ một câu.
Du Thịnh Huy gật đầu: “Hôm nay con thấy ông Cố và cha Cố Việt, cùng những người chi thứ bên nhà họ Cố cũng đến không ít, đến cả Cố Diên cũng về. Nhà họ Cố thực sự rất coi trọng cuộc thi lần này.”
Quý Mai Nhã ngơ ngác: “Cố Diên về rồi sao?”
Thực ra bà ta cũng đã mấy năm rồi không gặp con trai cả, lần trước đối phương được sửa lại án sai, chưa được bao lâu thì được điều đến tỉnh Nam công tác.
Bây giờ quay về chắc chắn cũng là đặc biệt tới xem Cố Việt thi đấu, cũng không biết có chủ động liên lạc với bà ta không.
Không được, bà ta phải chủ động chút. Cố Việt cái loại vô ơn không nhận mẹ kia bà ta cũng không muốn quan tâm, nhưng mà phải nắm chắc Cố Diên trong tay.
Chưa kể, Cố Diên là người thừa kế nhà họ Cố, thực ra đó mới là điều quan trọng hơn.
Du Thịnh Huy cười hỏi vặn lại: “Hôm nay ở hội trường cuộc thi con thấy cậu ta và anh ấy và con trai anh ấy, dì có biết anh ấy về không?”
Quý Mai Nhã đối xử với anh em bọn họ xưa nay cũng không tồi. Anh ta cũng biết bà ta không quan tâm, chăm sóc an hem nhà họ Cố, không ngờ rằng đến cả việc Cố Diên quay về bà ta cũng không hay.
Có điều nghĩ cũng đúng, nếu như mẹ ruột anh ta như thế, có lẽ anh ta còn báo thù ấy chứ đừng nói là để ý.
Sắc mặt Quý Mai Nhã rất nhanh đã hồi phục lại: “Trước đây thằng bé từng gọi điện cho dì, có điều không nói là hôm nay sẽ về, có thể là về vội để xem Tiểu Việt thi đấu.”
Du Thịnh Huy nói: “Chắc là vậy rồi.”
“Cháu còn có việc, cháu đi trước đây.”
Sau khi Du Thịnh Huy đi, những người khác cũng quay về phòng, Quý Mai Nhã thì nói muốn ngồi một lát, một mình ở lại trong phòng khách.
Một lúc sau, bà ta gọi điện thoại cho nhà họ Cố, cố tình tìm Cố Diên.
Người nhận điện thoại đầu tiên là Cố Việt. Vừa nghe thấy tiếng Cố Việt, lại còn muốn tìm Cố Diên thì trực tiếp cúp điện thoại.
Quý Mai Nhã tức đến đen cả mặt, cái thằng bất hiếu này càng ngày càng quá đáng.
Nhưng bà ta không từ bỏ, lại gọi cuộc điện thoại thứ hai, lần này là Cố Diên nhận điện thoại.
Bà ta hẹn Cố Việt ngày mai ra ngoài gặp mặt, nói một hồi đối phương đồng ý tối ngày mai cùng nhau đi ăn một bữa cơm tối, cũng khiến bà ta yên tâm không ít.
Sau khi cúp điện thoại, Quý Mai Nhã lại gọi điện thoại cho bạn, hỏi về tình hình cô gái mà trước đây bà ta chuẩn bị cho Cố Diên xem mắt.
Nghe nói đối phương vẫn luôn chờ đợi, trên mặt bà ta lộ ra nụ cười.
Bây giờ tuổi tác bà đã cao, cảm giác được là Du Kiếm Phong đối xử với bà ta đã không còn đau thương nữa, đặc biệt là sau khi nhà họ Cố khôi phục thì càng đối xử với bà ta lạnh lùng.
Cũng vì thế mà bà ta muốn nắm bắt những cơ hội này, khiến nhà họ Du không thể rời xa bà ta.
Con trai nhỏ đã có thể thấy rõ ràng rằng không dựa vào được, căn bản không để ý người mẹ này, chưa biết chừng là bị cái con nha đầu Tống Sở kia xúi giục.
Bây giờ bà cần phải dựa vào đứa con trai lớn. Hiện tại anh ta đang trong thời kỳ phát triển tiến lên, bà ta giúp anh ta tìm một người môn đăng hộ đối, có thể giúp anh ta cưới được một cô vợ, chắc chắn thằng bé cũng sẽ vui, nhớ tới người mẹ tốt này.
Càng nghĩ Quý Mai Nhã càng cảm thấy khả thi.
Nhà họ Cố.
Sau khi Cố Diên cúp điện thoại, Cố Việt nhăn mày với anh ta: “Thế mà anh lại đồng ý đi ăn cơm với bà ta, anh không sợ bà ta lại giới thiệu thêm phụ nữ cho anh à?”
Cố Diên cởi cúc tay áo sơ mi, cả người lười biếng tựa vào sofa: “Ngày mai anh đưa Bình Bình đến gặp bà ấy.”
Anh ta cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm với người mẹ kia. Hồi nhỏ anh ta được ông bà nội nuôi dưỡng đến lúc trưởng thành, sau khi trưởng thành bà ta chỉ biết yêu cầu nhưng chẳng hề quan tâm, anh ta sớm đã nhìn thấu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận