Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 712. Cũng sẽ không ngại 1

Lại qua khoảng chừng hơn nửa tháng, các loại kế hoạch và phương án cho dự án câu lạc bộ mới tất cả đều đã được chuẩn bị đầy đủ chu đáo.
Đám người Phỉ Lân dựa theo ý kiến Tống Sở cho, cũng tìm được một mảnh đất trống ba vòng, cũng cạnh tranh mua lại, thì sẽ bắt đầu khởi công xây dựng.
Còn những chuyện còn lại thì đương nhiên là Tống Sở sẽ không xen vào nữa, ném anh tư Tống cho bọn họ, cô thì lập tức chuẩn bị phải về thủ đô rồi.
“Em gái, nhanh như vậy mà em đã phải đi về rồi sao?” Anh tư Tống phải đi theo dõi toàn bộ quá trình để tham gia dự án tiếp theo, cho nên bị Tống Sở để lại ở thủ đô.
Bây giờ anh ta ngoài sự kích động, khẩn trương và mong đợi với tương lai ra, còn dư lại chính là sự không nỡ rời xa đối với em gái.
Tống Sở vươn tay vỗ vỗ vào bờ vai của anh ta một cái, nói: "Em cũng đã đến thủ đô hơn một tháng rồi, còn phải trở về chuẩn bị thi vào đại học nữa."
"Chờ sau khi thi và sắp xếp chuyện trong nhà xong, em sẽ lại trở lại, khoảng thời gian này anh sẽ phải khổ cực một chút mà nhìn nhiều học hỏi thêm đấy." Cô nhấn mạnh, nói.
Anh tư Tống gật đầu một cái, nói: "Em gái, em cứ yên tâm đi, anh nhất định sẽ cố gắng, tuyệt đối sẽ không để cho em thất vọng đâu."
“Bây giờ anh nợ em ba triệu mà, không để ý cũng không được.” Anh ta vừa cười vừa nói thêm.
Tống Sở khẽ cười, nói: "Anh biết là tốt rồi, nếu như anh để tiền mược em trôi theo dòng nước thì em sẽ để cho mẹ đánh anh đó."
Hạng mục câu lạc bộ này cô cũng không định mình sẽ tham gia vào nhiều lắm, vốn chính là vì dẫn anh tư vào vào làm trong cái vòng kia, cho nên từ lúc ban đầu đã nói xong rồi, ba triệu kia là cho anh tư mượn.
Thứ nhất là vì để cho anh tư Tống có chút áp lực trong long, như vậy mới sẽ đi phấn đấu cố gắng tốt hơn, để cho anh ta có loại ý thức nên tự lực cánh sinh vì bản thân mình.
Thứ hai, cũng là không bên nặng bên nhẹ, không thể nào cho anh tư ba triệu mà những người anh khác thì lại không bày tỏ gì, mượn và cho là chuyện khác nhau.
Ánh mắt của anh tư Tống kiên định nói: “Anh nhất định sẽ không để cho mẹ tôi có cơ hội này”.
Lớn như vậy mà còn bị mẹ đánh, vậy thì không biết sẽ bị đám người Phỉ Lân cười thành cái dạng gì.
Hơn nữa, anh ta cũng biết những nỗ lực và lòng tốt của em gái bỏ ra cho mình, chắc chắn sẽ không phụ lòng kỳ vọng của cô.
“Anh tư, cố gắng lên, anh là giỏi nhất.” Tống Sở lại vỗ vỗ vào vai anh ta một cái.
“Được!” Anh tư Tống nghe nói như vậy thì trong lòng lại ngập tràn sự ngọt ngào, được em gái khen giỏi nhất, loại cảm giác này rất tốt.
“Đúng rồi, còn anh hai thì sao?” Anh ta đột nhiên nghĩ đến cái vấn đề này.
Tống Sở hơi sửng sốt một chút, anh tư Tống không nhắc cô cũng suýt chút nữa đã quên luôn anh hai, cô ho khan một tiếng rồi nói: "Buổi chiều chúng ta hãy đi gặp anh hai một chút đi, sau đó lại hỏi một chút về dự định của anh ấy."
Từ sau khi đưa anh hai đến ông Triệu ở bên kia, các cô vẫn luôn bận bịu công chuyện, còn chưa có đi xem qua nữa.
Nhưng mà người đó nhất định cũng là dễ sợ, nếu không đã sớm gọi điện thoại đến tìm rồi.
“Được thôi, anh cũng nhớ anh hai nữa.” Anh tư Tống thậm chí còn muốn đi khoe khoang với anh hai hơn.
Hôm nay Cố Việt đi đến phòng thí nghiệm, kết quả của dự án của họ đã được công bố, đi làm chuyện ở giai đoạn cuối cùng, cũng vì vậy mà phải ở lại bên trong đó ít nhất là một tuần.
Tống Sở cũng phải chuẩn bị trở về tỉnh Nam để chuẩn bị thi.
Hai an hem ăn chút gì đó ở tiệm cơm quốc doanh bên ngoài, sau đó Tống Sở lập tức lái xe đến nhà của Triệu Địa.
Sau đó còn chạy một chuyến vô ích, hỏi hàng xóm thì mới biết hai người chắc hẳn là đã đi đến quán cơm trước kia của ông Triệu.
Trước đây Tống Sở đã nghe ông Triệu nói qua vị trí, vì vậy cô lại lái xe qua.
Quả nhiên, đã tìm thấy được hai người bọn họ ở trong quán cơm.
Hai người đang xử lý thức ăn ở trong phòng bếp, Tống Sở đi vào, cười hỏi: "Hai người làm gì vậy?"
Triệu Địa và anh hai Tống cũng không ngờ tới là hôm nay Tống Sở lại tới, rối rít buông công việc đang làm trong tay xuống mà bước tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận