Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 155. Anh ấy biết đây đó nhiều 1

Các thôn dân vừa nghe vậy thì mặt mày rạng rỡ ngay.
"Nên xem thử, heo của thôn chúng tôi nuôi vừa mập vừa lớn, tốt hơn những thôn khác nhiều,"
"Đúng vậy, khu nuôi dưỡng của chúng tôi dùng thức ăn là bã dầu của xưởng ép dầu, gà vịt chắc chắn rất mập."
Mọi người nháo nhào khen những con heo trong thôn và khu nuôi dưỡng chưa xây xong.
Hoắc Khải cảm thấy những người dân trong thôn này giống như bị tẩy não vậy, nhưng phải nói đây là lần đầu tiên anh ấy gặp cảnh này, sợ rằng công thể bỏ qua công lao của Tống Sở được.
Anh ấy rụt rè gật đầu: "Tôi xem trước một chút rồi quyết định sau."
"Vậy mau mau bảo Sở Sở dẫn anh đi xem đi, thật sự heo rất ngon." Các thôn dân vội vàng nói, cứ như sợ anh ấy thay đổi ý vậy.
Đột nhiên có người nhớ đến vấn đề gì đó, khẽ hỏi Tống Sở: "Sở Sở, sao lại đi xem chuồng bò chuồng trâu? Sau này khu nuôi dưỡng còn nuôi thêm trâu sao?"
Tống Sở đã sớm nghĩ xong nên nói như thế nào: "Hai con trâu trong thôn vừa to khỏe vừa đầy sức sống, dẫn anh ấy đi xem để chứng tỏ thôn chúng ta biết cách nuôi."
"Đương nhiên, sau này nếu điều kiện cho phép thì khu nuôi dưỡng của chúng ta có thể nuôi thêm trâu nữa." Cô bổ sung một câu.
Sở dĩ trước đây cô xin đăng ký khu nuôi dưỡng chứ không phải nơi nuôi gà vịt là vì sau này nếu có muốn mở rộng kinh doanh cũng không cần phải đi làm thêm thủ tục nữa.
Người trong thôn nghe cô nói như vậy, đôi mắt của mỗi một người đều sáng rực lên: "Đúng đúng, dẫn đồng chí Hoắc đi xem chuồng bò đi, thôn chúng ta nuôi cái gì cũng cực kỳ tốt."
Bá chủ của thôn lại muốn lừa dối người thành phố đây. Nhớ lại dáng vẻ người bị hại của cô ở trước mặt cảnh sát, bọn họ cảm giác mình hiểu được.
Tống Sở nhìn ánh mắt của bọn họ, có chút dở khóc dở cười: "Tôi dẫn anh ấy đi xem một chút, mọi người trông xe giúp nhé."
"Không thành vấn đề, mau đi đi, chắc chắn chúng tôi sẽ trông xe cho vị đồng chí này thật kỹ." Các thôn dân vẫy tay, bảo cô mau dẫn anh ấy đi.
Trong lòng bọn họ rất kinh ngạc và kích động, không ngờ khu nuôi dưỡng còn chưa mở mà Tống Sở đã tìm được nơi mua thịt rồi, thật lợi hại.
Người trong thôn cũng càng thêm kiên định, sau này muốn đi theo tư tưởng của cô.
Tống Sở dẫn Hoắc Khải và Cố Việt đi về hướng chuồng heo.
Khi đi đã xa, Hoắc Khải mới nhìn Tống Sở rồi mở miệng: "Đồng chí Tống, người dân trong thôn cô thật hiểu chuyện, còn đoàn kết nữa, dường như cô rất được hoan nghênh trong thôn thì phải."
Thấy những thôn dân đó nhiệt tình với Tống Sở như vậy, còn có sự sợ hãi mà anh ấy không nói thành lời được. sau đó còn cố ý nói tốt giúp cô, giống như lúc làm chứng hồi sáng vậy.
Tống Sở khẽ cười một tiếng, hơi kiêu ngạo nói: "Không còn cách nào khác, người quá ưu tú sẽ được hoan nghênh như vậy. Người trong thôn của chúng tôi thực sự rất đoàn kết, đều là đồng chí tốt cả."
Đại đa số thôn dân đều rất chất phác, có lắm miệng hay là gây gổ vì lông gà vỏ tỏi nhưng cũng đều bình thường, đó mới là cuộc sống.
Nhà nào gặp nhiều khó khăn, thôn dân sẽ sẵn lòng giúp đó nên cô cũng vui vẻ lôi kéo mọi người cùng nhau làm giàu.
Đương nhiên, có cả thôn chống đỡ nên cô mới có thể thoải mái làm chuyện lớn như vậy.
Một nhà giàu và cả thôn cùng giàu sẽ dẫn đến những hậu quả khác nhau, đãi ngộ cũng sẽ không giống nhau.
Người giàu sẽ được mọi người hâm mộ cũng như ghen ghét, chênh lệch giàu nghèo cũng làm tăng khoảng cách giữa những gia đình trong thôn. Nhưng đây là một tập thể, quá chuyên biệt sẽ dễ dàng bị cô lập, thế cũng không tốt.
Sau này cô sẽ khiến tất cả coi nhau là người một nhà, là tâm phúc, rồi họ sẽ vô thức che chở cô.
Từ việc mọi người làm chứng cũng như ra sức khen khu nuôi dưỡng là có thể nhìn ra, những việc cô làm gần đây đã có hiệu quả.
Hoắc Khải: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận